Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 801: Vô liêm sỉ




“Vô liêm sỉ, lão phu làm thịt ngươi!”
Hai người Tri Mệnh và Ma Ha tức giận tới mức mặt mũi vặn vẹo, linh lực toàn thân bùng nổ, lao thẳng về phía Khương Động Đình.
Rõ ràng người này đang dùng danh nghĩa cứu giá để mỉa mai, thuận thế tạo phản.
Nhưng lúc này, Đường Hạo Thiên đột nhiên giơ tay, cản hai người họ lại.
Ông ta ngẩng đầu gương mặt vốn đang vặn vẹo vì giận cũng trở nên bình tĩnh lại, nhưng sau sự bình tĩnh đó là cảm giác khiến người ta sởn gai ốc.
Khương Động Đình nhíu mày, chẳng biết vì sao ông ta lại có linh cảm không lành.
Đường Hạo Thiên cười: “Khương Động Đình, ngươi vẫn chọn về phe Trần Mộc! Trẫm quá thất vọng về ngươi!”
“Nhưng các ngươi cho rằng trăm vạn thiết ky của trẫm bị cản lại thì các ngươi sẽ thẳng sao?”
Đường Hạo Thiên liếc mắt, trong đáy mắt hiện lên tia sát khí không ngừng tràn ra.

Cao thủ võ đạo trong toàn thành đều trở nên căng thẳng, nếu muốn nói ai là kẻ thâm sâu khó lường trong Ninh quốc thì chính là thánh thượng này.
Ninh quốc to lớn như vậy, thế lực phức tạp nhưng hoàng thất cai trị mấy trăm năm, dù gặp không ít rung chuyển nhưng đều không sao, hoàng thất đã có sức mạnh kinh người.
Trần Mộc thấy vậy thì cũng nhíu mày.
Mà sau đó, hắn như thấy điều gì, sắc mặt thay đổi, tung một chưởng đánh vào bên trái hư không, linh lực cuồng bạo bùng nổ.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Anh Cũng Có Ngày Này
2. Ngây Ngô
3. Cành Đào Sum Suê
4. Minh Tinh Mà Tôi Quản Lý Cứ Bám Dính Lấy Tôi
=====================================
Bùm!
Trong hư không, một âm thanh đỉnh tai nhức óc vang lên, linh lực va chạm, sóng dư âm tàn phá, một bóng người mặc đồ đen dần hiện ra trong không trung.

“Trần Mộc, đã lâu không gặp!”, kẻ thần bí ngẩng đầu, để lộ ra gương mặt thiếu nữ.
“Là ngươi?”, Trần Mộc trợn trừng hai mắt, tiếp theo là linh lực thiên ma quanh thân nhộn nhạo. Mặt hắn âm trầm: “Không ngờ lại gặp ngươi ở đây, nói thật, dáng vẻ hiện tại của ngươi đúng là làm người ta căm hận!”
Gương mặt xinh đẹp trước kia đã biến thành xấu xí dữ tợn, ma vân chăng chịt, trong mắt Trần Mộc lại không có thương hại hay xót xa cho mà phần nhiều là sát khí lạnh lễo.
Hản biết ma vân này tượng trưng cho điều gì, đây là ma vân do tu luyện Thiên Ma Quyết, cắn nuốt quá nhiều máu của trẻ con.
“Trần Mộc, ta bị như bây giờ đều do ngươi ban tặng!”, Trần Mộc quát lớn.
Bùm! Đột nhiên nàng ta mỉm cười, giơ tay lên, trong không gian bắt đầu có từng gợn sóng đang lan ra, tiêp theo theo là sức mạnh thiên ma như thuỷ triều phóng thích, chấn cho Trân Mộc phải lùi lại.
“Tân Như Nguyệt?”
Mọi người thấy gương mặt kẻ thần bí thì đều giật mình, tiếp theo là biến sắc khi nhận thấy linh lực quanh thân đối phương.
Vạn Pháp đỉnh!
Chẳng ai ngờ được Trần Mộc lại có tu vi như thế, tiến bộ thăng cấp với một tốc độ đáng sợ.
“Điều này sao có thể?”, Ôn Chính Hoa và đám người Trần Thiên Hải đều biến sắc.
Nửa năm trước, Tân Như Nguyệt mới chỉ là Thông Thiên đỉnh thôi, dù cho nàng ta xuất sắc cỡ nào cũng không thể vượt qua hai cảnh giới lớn chỉ trong nửa năm để đạt tới Vạn Pháp đỉnh.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.