Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 76: Ngươi là phu quân của ta




Đối mặt với tiếng hét của Vương Cương, Khương Âm vẫn cứ bước tới như không nghe thấy, giải phóng linh lực, bao phủ nàng ấy trong ánh sáng màu xanh lá cây và tản ra một làn sóng dữ dội và kinh hoàng.
Phía sau bọn họ, những nữ nhân mặc váy sa đỏ quyến rũ đó đều có thân hình mảnh mai, đôi mắt xinh đẹp có chút sợ hãi nhìn Khương _ Âm, bọn họ đều chỉ là những nữ nhân bình thường, đối mặt với Khương _m bằng thực lực cường đại như vậy, các chiến binh đột nhiên không có sức mạnh để kháng cự.
Tuy nhiên, ánh mắt của Khương Âm từ đầu đến cuối chỉ nhìn vào Vương Cương, chỉ mới đi được vài bước, thân hình xinh đẹp của nàng ấy đã đến trước mặt người sau, trong đôi mắt xinh đẹp mang theo một tia lạnh lùng băng giá.
Cảm nhận được hơi lạnh từ Khương Âm, Vương Cương cảm thấy có chút bất an, hắn nghiến răng nghiến lợi hét lên: "Khương Âm, nàng đừng quên, giữa ta và nàng có hôn ước, giờ nàng lại muốn giết phu quân của nàng sao?"
"Ngươi là phu quân của ta?" Khương Âm cười lạnh: "Hôn lễ của ta và ngươi chưa được tổ chức sao ngươi lại là phu quân của ta được?”
Đối với nàng ấy, một lời hứa suông chỉ là một thứ vứt đi!
Khương Âm nhìn chăm chẵm vào hắn ta với đôi mắt rực lửa và nói: "Vương Cương, là con trai của một quan lớn trong triều đình, ngươi nên biết điều mà tuân theo, nhưng ngươi lại làm đủ mọi việc xấu xa, như c**ng hi3p nữ nhân và giết người!"
"Ngươi ỷ vào thế lực của phụ thân ở triều đình làm chuyện tà ác, dân chúng đã sớm phàn nàn, hôm nay ngươi đáng bị như vậy!"
Vương Cương sắc mặt hung dữ, trong mắt bừng bừng lửa giận, không ngồi yên chờ chết, linh lực bùng nổ đấm nàng ấy một quyền.

Khương Âm hơi nghiêng người và dễ dàng né được đòn tấn công của hẳn ta, với sức mạnh của Vương Cương ở cấp độ thứ hai của Cảnh giới biến hình, không có mối đe dọa nào đối với nàng ấy.
Trong khi né tránh đòn tấn công, Khương Âm dang bàn tay ngọc ngà của mình ra và tung một lòng bàn tay chứa linh lực mạnh mẽ, đánh thẳng vào bụng Vương Cương.
Đùng.
Một tiếng gầm lớn vang lên, thân thể Vương Cương bay xa vài thước, đập mạnh vào bức tường phía sau, lực kinh khủng khiến một cái lỗ trên tường nứt ra, Vương Cương phun ra một ngụm máu.
Linh lực toàn thân hẳn ta lập tức biến mất.
Biển tâm linh vỡ tan!
Đã là một kẻ vô dụng.
"Ngươi ngươi..."

"Sao ngươi dám hủy hoại ta?"
Vương Cương khó khăn ngẩng đầu lên, trong miệng một ngụm máu lớn tràn ra, hẳn ta không thể tin được nhìn chăm chằm vào Khương Âm, nét mặt vặn vẹo thành một khối, giống như bị điên!
"Ta chỉ đang giúp ngươi thôi!" Khương Âm lạnh lùng nói.
Nếu nàng ấy ra tay, Vương Cương còn có thể sống, nếu Trần Mộc ra tay, đối phương sẽ chết ngay tức khắc!
"Chỉ cần chăm sóc bản thân và ngừng làm điều ác là được!" Khương Âm nói.
Nói xong xoay người rời đi, đám người Trần Mộc chỉ quay đầu nhìn Vương Cương, đi theo phía sau không có động tĩnh gì thêm.
"Đợi đó cho ta!"
"Ta nhất định sẽ khiến cha ta và Khương gia các ngươi phải trả giá đắt!"
Tiếng gầm của Vương Cương đầy sát khí hung hãn vang vọng đất trời này, khiến người ta run lên vì sợ hãi.
Có lẽ nghĩ rằng sau này sẽ không bao giờ có thể dấn thân vào con đường võ thuật, Vương Cương lại phun ra một ngụm máu, đập đầu xuống đất bất tỉnh.
Bên ngoài phòng, nghe thấy huyên náo như vậy, rất nhiều người từ Tháp Thanh Phương xông vào. Sau khi nhìn thấy Vương Cương người đầy máu, mọi người đều sợ hãi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.