Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 741: Cảnh giới thần tàng tầng thứ tám




"Cảnh giới Thần Tàng tầng thứ tám?"
Cảm nhận được làn sóng linh lực xung quanh Trần Mộc, sắc mặt của Kim Vũ Dương và những người khác khẽ thay đổi. Sau đó, hắn ta lộ ra nụ cười giễu cợt, khinh thường nói: “Ngươi còn chưa bước vào cảnh giới Vạn Pháp, sao dám ngông cuồng trước mặt bổn vương như vậy, ngươi cho rằng mình còn đang trong trạng thái linh lực quán đỉnh sao?"
Trân Mộc mỉm cười: "Ngươi có thể thử xem, nhưng phải có khả năng trả giá mới được."
"Hừ, tên nhóc kiêu ngạo." Ánh mắt Kim Vũ Dương lạnh lùng, hừ lạnh một tiếng, không nói nhảm với Trần Mộc. Hắn ta không tin một người cảnh giới Thần Tàng tầng thứ tám lại có thể gây ra sóng to gió lớn như vậy.
Vút.
Ngay lập tức, cơ thể Kim Vũ Dương hung hãn lao ra ngoài, sức mạnh của cảnh giới Vạn Pháp tầng năm được bộc phát hoàn toàn, linh lực vô tận hóa thành cuồng phong dữ dội, càn quét khắp bốn phía.
Gần như trong nháy mắt, Kim Vũ Dương xuất hiện ở trước mặt Trần Mộc. Kiếm vừa rút ra, trời đất tối đi, kiếm quang như sấm sét, xé toạc bầu trời, tạo ra những tiếng sấm rền vang, chém thẳng vào đầu của Trần Mộc.
Tuy đều là cảnh giới Vạn Pháp tầng năm, nhưng linh lực của Kim Vũ Dương lại mạnh mẽ hơn Tam hoàng tử của Kim Quốc. Kim Vũ Dương kiêu ngạo như vậy cũng không phải là không có lý do, hắn ta quả thật có sức mạnh. Đáng tiếc là sức mạnh ấy không đáng nhắc đến trước mặt Trần Mộc.
"Cút!" Trần Mộc dùng sức đá mạnh, một luồng ánh sáng vàng khủng khiếp bắn ra, sấm sét đang lao tới bị cú đá ấy làm cho nổ tung.

"Một phế vật ngay cả kiếm vực cũng không lĩnh ngộ được mà dám ra mặt tự cao tự đại, đúng là nực cười."
Sau khi đá tung kiếm quang của hắn ta, trong mắt Trần Mộc nở một nụ cười hung ác, giơ tay tung một chưởng với tốc độ nhanh như chớp.
"Bốp!" Một tiếng tát giòn tan vang lên.
Sau đó, Kim Vũ Dương phun ra một ngụm máu cùng với hai chiếc răng, cơ thể hắn ta lộn nhào vài lần trên không trung, sau đó đâm vào đỉnh núi phía sau.
Trên mặt hắn ta vẫn còn in hình bàn tay đỏ tươi, nửa mặt sưng lên thành một cái đầu heo, không còn vẻ hống hách như vừa rồi nữa.
"Trời... Trời ơi!" Đôi mắt của những người chứng kiến đột nhiên trợn trừng như vừa gặp ma, sửng sốt trước những việc vừa diễn ra.
Kim Vũ Dương, thiên tài hàng đầu của thế hệ trẻ Nam Châu lại bị Trần Mộc tát thành một cái đầu heo, đây là cường giả cảnh giới Vạn Pháp tầng năm đấy!
"Ừng ực!" Mọi người nuốt nước bọt, trong mắt hiện lên một tia sợ hãi.

Ngay cả Vạn Lam cũng phải sững sờ trước tất cả những điều này, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ khó tin. Thiên tài tuyệt thế suýt giết chết nàng ta lúc nấy, giờ lại trở nên thê thảm trước mặt Trần Mộc.
Trong chỗ lõm của bức tường núi xa xa, Kim Vũ Dương mặt đầy máu, chật vật ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Trần Mộc, trong mắt dần dần lộ ra vẻ hung dữ.
Sỉ nhục!
Đây rõ ràng là một sự sỉ nhục.
Tên khốn này!
“Đưa linh lực của các ngươi cho ta. Kim Vũ Dương hét vào mặt hai hoàng tử khác của Kim Quốc.
Hai chàng trai trẻ có vẻ hơi giật mình, nhưng sau đó họ cũng nhanh chóng phản ứng lại, trong mắt lộ ra vẻ hung dữ. Ngay lập tức, họ đồng thời tung ra hai tay, linh lực to lớn hóa thành những cơn sóng cuồn cuộn, quét về phía Kim Vũ Dương.
Tuy nhiên, hai linh lực này lại không gây ra sức mạnh hủy diệt nào mà tiến vào cơ thể Kim Vũ Dương.
Ngay sau đó, Kim Vũ Dương thoát ra khỏi vách núi, một dòng linh lực điên cuồng trào ra, trời đất rung chuyển, một áp lực kinh khủng quét ngang toàn bộ nơi này.
Cơ thể hắn ta hơi nghiêng về phía trước, làm ra tư thế rút kiếm.
"Hàng long, phục hổ."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.