Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 672: Xem ra mộ kiếm




Hoàng đế Ninh Quốc đến, trong Đại Thiên Các sôi trào, mà hoàng đế Ninh Quốc dường như đã quen với việc trở thành tiêu điểm, sau khi vào sân, đôi mắt uy nghiêm nhàn nhạt nhìn lướt qua toàn trường.
Tiếp theo, ông ta hời hợt nhìn về phía Trần Mộc, híp mắt, khuôn mặt lộ ra nụ cười sâu xa.
Trần Mộc có thể cảm nhận được sát ý trong mắt đối phương, mà tương tự, Hoàng đế Ninh Quốc cũng có thể cảm nhận được trong đôi mắt màu đen của Trần Mộc ẩn chứa sát cơ.
Chỉ là hai bên đều không sốt ruột bộc lộ sát ý này ra, chỉ nhàn nhạt lướt qua.
"Xem ra mộ kiếm Đại Hoang năm nay có rất nhiều người trẻ tuổi lạ mặt nhỉ!" Hoàng đế Ninh Quốc cười nhạt nói.
Vạn Trọng Sơn cười cười, xem thường nói: "Ninh Quốc Thánh thượng, không phải ngài cũng mang mấy người lạ mặt đến sao?”
Hoàng đế Ninh Quốc cười ha hả: "Ha ha ha, xem ra mộ kiếm Đại Hoang năm nay sẽ có nhiều thú vị hơn trong tưởng tượng của trẫm nhiều!”

"Ninh Quốc Thánh thượng đến rồi, tổng chủ của Thất Huyền Tông chắc cũng sắp tới!” Hoàng đế Kim Quốc mở miệng.
Quả nhiên, hắn vừa nói xong được một lúc, hạ nhân bên ngoài lại cao giọng hô: "Thất Huyền Tông đến!"
Không lâu sau, Bạch Đỉnh Thiên dẫn đầu hơn mười người đi vào trong Đại Thiên Các, sau lưng Bạch Đỉnh Thiên cũng là mấy người trẻ tuổi, hai nữ trong đó Trần Mộc cũng không lạ gì, chính là hai tỷ muội Quý Huyên và Quý Lăng đã giao chiến một lần trước đó.
Hai người cũng phát hiện ra Trần Mộc, đôi mắt đẹp lạnh nhạt liếc nhìn hän một cái, chẳng biết tại sao, mới qua hơn một tháng, linh lực xung quanh hai người này lại khiến Trân Mộc cảm thấy có chút dị thường.
Bạch Đỉnh Thiên cũng chú ý tới Trần Mộc, chẳng qua cũng nhanh chóng quay đầu lại.
"Mộc Ca, kẻ thủ của ngươi nhiều thật đấy!” Vạn Lam ở bên cạnh Trần Mộc nhỏ giọng thầm thì nói.
Mặc dù đa số ánh mắt của những người ở đây đều đặt trên người những người nắm quyền, nhưng Vạn Lam vẫn phát hiện ra những ánh mắt kia.
Lúc Ninh Quốc và Thất Huyền Tông đi vào, cho dù là thế hệ trẻ tuổi hay là người cầm quyền thì cũng như có như không nhìn về phía Trần Mộc, sát cơ ẩn giấu trong đáy mắt bị nàng nhạy cảm phát hiện ra, không khỏi cảm thấy có chút bất ngờ và lo lắng, nhiều kẻ thù như vậy, đến lúc đó liệu có bị người ta vây đánh đến chết không?
Trần Mộc nhếch miệng: "Nếu ngươi sợ thì lúc vào mộ kiếm Đại Hoang thì tốt nhất đừng có đi theo ta, cách xa ta ra một chút!"
Vạn Lam thè lưỡi: "Kẻ thù của ngươi nhiều như vậy, ta cũng không muốn đi theo ngươi đâu, ta muốn đi theo Phương tỷ tỷ, Phương tỷ tỷ có thể bảo vệ ta chu toàn, đi theo ngươi, ta sợ bị mọi người vây đánh chết mất!”
Âm thanh xì xào bàn tán của hai ngươi đương nhiên cũng bị Phương Thanh Điệp nghe thấy, nàng ta cũng có chút bất ngờ nhìn lướt qua Trần Mộc, rốt cuộc tiểu tử này đã làm ra bao nhiêu chuyện khiến người ta căn phẫn vậy chứ?
"Ha ha, xem ra người của ba đại tông, bảy đại quốc cơ bản đều đã đến đông đủ rồi!"

Bạch Đỉnh Thiên đối mặt với toàn trường, cười ha hả nói: "Như vậy các vị vào chỗ đi, hôm nay đại hội Nam Châu Giới chắc chắn sẽ rất náo nhiệt!”
Hoàng đế Kim Quốc, hoàng đế Ninh Quốc cùng đám người Vạn Trọng Sơn đều khế nhăn mày, giọng điệu này của Bạch Đỉnh Thiên giống như là người đứng đầu đang nói chuyện vậy, khiến người ta cực kỳ không thoải mái.
"Bạch Tông chủ, ngươi cũng đâu phải chủ nhân nơi này!" Vạn Trọng Sơn hừ lạnh một tiếng.
Thành chủ thành Đại Hoang, Phạm Thịnh vội vàng tới hoà giải, cười nói: "Hai vị đại nhân tranh thủ thời gian vào chỗ ngồi xuống đi, đừng tổn thương hòa khí!”
Vạn Trọng Sơn trợn mắt nhìn Bạch Đỉnh Thiên, sau đó mới ngồi xuống.
Những người cầm quyền khác cũng nhao nhao ngồi xuống vị trí của mình.
Mà đối mặt với tiếng hừ lạnh của Vạn Trọng Sơn, Bạch Đỉnh Sơn chỉ nở nụ cười thần bí, cũng không hề tức giận đáp lại.
"Không phải chúng ta chỉ cần ở trong Đại Thiên Các này. chờ mộ kiếm Đại Hoang mở ra là được sao?" Trần Mộc nhìn về phía Vạn Lam, nghỉ ngờ hỏi.

Vạn Lam giải thích: "Không chỉ như vậy đâu, lần mộ kiếm Đại Hoang này, mười đại thế lực ở Nam Châu Giới sẽ tham gia một sự kiện lớn, ngoài chuyện những người trẻ tuổi tranh đấu ra, những hoàng đế và Tông chủ này cũng sẽ thêm phần thưởng, tiến hành đọ sức!”
"Thêm phần thưởng? Thêm phần thưởng gì?" Trần Mộc tiếp tục hỏi.
Lần này không đợi Vạn Lam trả lời, Phương Thanh Điệp đã chủ động chen vào, nói: "Lấy thành trì làm tiền đặt cược, trong mười đại thế lực kia, thế hệ trẻ của bên nào chết trong mộ kiếm Đại Hoang thì sẽ phải cät thành trì giao cho người thăng, đây chính là một màn quan trọng khác của mộ kiếm Đại Hoang.”
Nghe vậy, Trần Mộc lộ ra chút kinh ngạc!
Phương Thanh Điệp giải thích: "Trước đây, công thành chiếm đất là là chuyện mà mười thế lực này thường xuyên làm, nhưng mà như vậy thì thế lực nào cũng tổn thất rất lớn, cho dù công thành thành công thì cũng phải trả cái giá vô cùng thê thảm.”
"Để tránh xảy ra những tổn thất đó cho nên mới có trò chơi tặng thưởng thêm trong mộ kiếm Đại Hoang này, đưa thế hệ trẻ đứng đầu thế lực mình ra chiến đấu, ai có thể sóng sót ra khỏi mộ kiếm Đại Hoang thì không chỉ hắn được lợi mà tông môn phía sau hắn cũng có thể lấy được quyền sở hữu của nhiều thành trì hơn.”
"Thì ra là thế!" Trần Mộc gật đầu, đã hiểu quy tắc của trò chơi này.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.