Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 555: Cùng xông lên đi




Rầm.
Cú đấm của Ngô Kỳ và móng vuốt của Trần Mộc va đập mạnh vào nhau, một tiếng vang rền bao trùm khắp đất trời, ánh sáng chói loá sáng rợp đấu trường, ánh sáng màu xám tro quyện vào ánh sáng màu vàng kim, và một làn sóng dao động kinh hoàng toả ra xung quanh hai người họ.
Mặt đất nhanh chóng nứt ra, những vết nứt chi chít, dày đặc như mạng nhện, kéo dài đến tận cuối đấu trường.
Sau khi nghe thấy một tiếng nổ, cơ thể cả hai người cũng bị đẩy lùi về phía sau. Thách‎ 𝒕hánh‎ 𝒕ì𝓂‎ được‎ ﹢‎ TRÙMTR‎ 𝖴𝒀ỆN.Vn‎ ﹢
Ngô Kỳ phẩy cánh tay, hẳn là hắn ta đã cảm nhận được cảm giác đau nhói từ bàn tay, và khi mở lòng bàn tay thì phát hiện đó là một quả cầu ánh sáng màu vàng kim, trông giống hệt như con dòi ở cổ chân vẫn đang khuấy động, còn khủng khiếp hơn cả sấm sét.
"Đúng là loại linh lực khủng khiếp!", Ngô Kỳ ngạc nhiên nói.
"Cùng xông lên đi!", Hoàng Thắng Thiên nhìn Ngô Kỳ một cái rồi nghiêm nghị nói.
Ngay lập tức, cả người hăn lao thẳng về phía Trần Mộc, thanh kiếm màu bạc trong tay trước sự xâm nhập của sức mạnh linh lực, ngay lập tức bộc phát ra ánh sáng sấm sét sáng chói, đâm thẳng về phía Trần Mộc.

Trân Mộc lạnh lùng nhìn chằm chằm bọn họ với đôi mắt đen láy. Sau đó cả người hắn run lên, tránh được thế tiến công của bọn họ rồi bay vút lên trời cao.
Sau khi lỡ chiêu và vồ hụt, Hoàng Thắng Thiên nhìn Trần Mộc với ánh mắt đầy u ám, quát lớn: "Đuổi theo đi!"
Ngay lập tức, Hoàng Thắng Thiên và Ngô Kỳ cùng lao thẳng lên trời cao.
Hoàng Thắng Thiên trong tay cầm một cây súng màu bạc, thân súng rung lên, từng ánh súng đâm thủng không gian, hoá thành bóng súng rợp trời, lao thẳng về phía Trần Mộc.
Rầm rầm.
Khi những bóng súng xoẹt qua, sấm sét lần lượt quét qua như lũ lụt, chỉ trong chớp mắt, bầu trời nổi lên từng đợt sấm sét, và ngay sau đó trở nên u ám và tối tăm.
Còn xung quanh thân mình của Trần Mộc đã được phủ kín bởi không biết bao nhiêu bóng súng, nếu đợi nó phủ dày hơn thì nó gần như sẽ chặn hết toàn bộ khoảng trống xung quanh mà hắn có thể né tránh được rồi.
Tại thời điểm này.

Phía sau Trần Mộc, cơ thể của Ngô Kỳ cũng lộ ra, chỉ thấy trong tay hắn ta cầm một thanh kiếm đen, nhắm chuẩn về phía của Trần Mộc và chém thẳng một nhát.
“Bán Nguyệt Đao Trảm!",Ngô Kỳ hậm hực đáp.
Trong không gian méo mó, linh lực màu xám tro ghê người hoá thành một bóng kiếm cỡ mười trượng, sáng chói khắp bầu trời.
Bóng kiếm này có hình dáng độc đáo, hệt như nửa vầng trăng dưới bầu trời, nhưng có điều, bên trong thanh kiếm này ẩn chứa dòng sóng linh lực đủ để xé nát thế giới!
"Giờ để xem ngươi chạy sao cho thoát!"
Ngô Kỳ nở một nụ cười chế giễu, bóng kiếm đâm thẳng vào phía ngực của Trần Mộc ở góc độ khó nhất.
Cùng với bóng súng rợp trời, Trân Mộc đã rơi vào thế hiểm rồi.
Ba thiếu nữ Trình Vũ Hiên và Hạ Chỉ Lan thấy cảnh tượng này, sợ đến nỗi sắc mặt tái nhợt. Hai kẻ mạnh của cảnh giới Thần Tàng hợp sức, người trước kẻ sau tạo lên một màn phối hợp gần như hoàn mỹ, rất ăn ý. Trước thế tiến công này, e là cả kẻ mạnh cấp tầng thứ tám của cảnh giới Thần Tàng thì cũng chỉ có nước tạm tránh mũi kiếm sắc nhọn đó thôi.
Nhưng, tình hình trước mắt là, Trần Mộc hoàn toàn không còn được luil
"Trần Mộc, ta thật sự muốn xem ngươi có thủ đoạn gì?", ở phía Thất Huyền Tông, Tân Như Nguyệt siết chặt nắm đấm, đôi mắt mỹ miều lộ rõ vẻ cười chê.
Dưới ánh nhìn của mọi người trên khán đài, Trân Mộc đứng gác chân lên trời như không hề có ý định trốn tránh, nhìn đòn tấn công từ hai phía, trong đôi mắt sâu thẳm của hăn hiện lên một tia mỉa mai.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.