Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 508: Trần sư đệ




Chu Vân Sơn vỗ ngực, đảm bảo: “Những thứ này coi như là đồ nhận lỗi, các vị yên tâm, sau này các vị chính là huynh đệ của ta, ai dám đánh các người, cứ báo tên ta, hoặc báo. cho ta biết, ta sẽ ra mặt thay mọi người!”
“Ta cũng thế!”, Lôi Linh chắp tay nói. Trình Vũ Hiên và Hạ Chỉ Lan ngơ ngác nhìn tất cả.
Họ nào ngờ lời Trần Mộc lại thành hiện thực.
Trần Mộc thật sự dựa vào thủ đoạn của mình trấn áp hai người kia khuất phục.
Trình Vũ Hiên và Hạ Chỉ Lan nhìn đống linh thạch cực phẩm và mấy viên đan dược cực phẩm thì trong đôi mắt đẹp không khỏi dao động.
Không chỉ hai người họ, ngay cả đệ tử Địa điện và Anh điện đứng xem cũng tỏ rõ sự kinh hãi, họ không ngờ hai người Lôi Linh bị ép tới mức phải quỳ xuống thế này!
Nên biết cái quỳ này của họ không chỉ đại biểu cho cá nhân mà còn đại diện cho cả Thiên điện, đầu hàng Trần Mộc.

Ván cờ này thì Linh điện đã thắng. “Tên nhóc này đúng là yêu nghiệt!”
Rất nhiều người không nhịn được mà tặc lưỡi, ngay cả những đệ tử ngày thường đối đầu với Trần Mộc thì cũng sợ hãi ra mặt.
Chỉ vào tông chưa tới nửa năm nhưng hắn đã giãm lên đầu toàn bộ đệ tử nội môn.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trong đệ tử nội môn của Linh Tiêu Tông không còn ai dám chọc vào tên Ma Thần này. nữa.
“Trần sư đệ, làm vậy được chưa?”, Lôi Linh và Chu Vân Sơn nhìn sang Trần Mộc, ngượng ngùng cười.
“Cút đi!”, Trần Mộc liếc sang, hờ hững nói.
Lúc này, Lôi Linh và Chu Vân Sơn không hề nán lại, trong ánh mắt hãi hùng của mọi người, nhanh chóng chạy trốn.
Thấy vậy, người ở hiện trường đều lắc đầu, sau đó nhìn nhau, họ thấy được sự hoảng sợ trong mắt người khác. Tiếp theo mọi người đứng hóng chuyện cũng dần tan đi.
“Trần sư đệt”, đệ tử của Linh điện đều tiến tới, tuy họ có. chút chật vật, khäp người đều bị thương nhưng mặt vẫn không nhịn được vẻ vui mừng, lần này Linh điện nở mày nở mặt một phen rồi.
“Xin lỗi, liên luy mọi người rồi”, Trần Mộc cười, trong giọng nói có chút áy náy.
Nói cho cùng, những người này đều tới vì Trần Mộc: nhưng lúc ấy hẳn đang ở trong Tứ Tượng Tinh Tú Môn, vì vậy đối phương mới nhắm vào những người khác trong linh điện để trả thù.
“Đừng nói vậy, mọi người đều là sư huynh đệ cùng điện, lần này tỷ thí nhờ ngươi, chúng ta mới có nhiều tài nguyên tu luyện!”

Đa số các đệ tử Linh điện đều cảm kích và biết ơn Trần Mộc.
“Trần Mộc, những linh thạch này là của ngươi!”
Trình Vũ Hiên cũng đi tới, trong tay cầm cái túi lớn, trong túi đều là linh thạch cực phẩm, những thứ này là bồi thường của Lôi Linh và Chu Vân Sơn, tất nhiên đều thuộc về Trần Mộc.
Trần Mộc nhìn thoáng qua túi linh thạch, trong đó có khoảng một vạn.
Lôi Linh và Chu Vân Sơn vẫn khá giàu đó chứ.
Nên biết Hàn Giang Tuyết bán đi không ít tài sản mới gom đủ năm nghìn linh thạch cực phẩm.
Nhưng chút linh thạch này đối với Trần Mộc chẳng là gì, hắn lắc đầu: “Những linh thạch này chia đều cho các đệ tử Linh điện đi, ta không cần!”
Hiện tại trong tay hắn còn mười vạn linh thạch cực phẩm lấy từ di tích Thương Long Tông, tất nhiên hän không để bụng một vạn viên linh thạch này.

“Nhóc con, xem ra ngươi đã tu luyện rất tốt ở trong Tỉnh Tú Môn!”
Đôi mắt đẹp của Hàn Giang Tuyết nhìn sang Trần Mộc, nàng ta có thể nhìn ra mấy ngày nay, trong Tinh Tú Môn, Trần Mộc đã gặt hái được không ít lợi ích.
“Năng lượng trong Tứ Tượng Tinh Tú Môn làm ta thấy rất bất ngờ, khó trách nhiều người muốn trở thành đệ tử thân truyền!", Trần Mộc nắm chặt tay cười nói.
Chỉ tự mình trải nghiệm năng lượng thần bí trong Tứ Tượng Tinh Tú Môn thì mới cảm nhận được sự lớn mạnh của nó.
Nhưng đó chỉ mới là tinh hoa sinh mệnh, không biết sức mạnh tỉnh tú quý giá hơn thì thế nào?
Bất chợt, một đệ tử Dược điện lao nhanh tới Linh điện, tới trước mặt Trần Mộc, chắp tay nói: “Trần sư đệ, thái thượng trưởng lão mời ngươi tới Thái Thượng Phong làm khách!”
“Thái thượng trưởng lão?”, nghe nói xong, Hàn Giang Tuyết nhíu mày.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.