Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 487: Nhan sư tỷ có ý gì




“Thăng ranh!”, Long Triển chật vật bò ra từ trong hố sâu, toàn thân dính đầy bụi đất, giống một tên ăn xin vô cùng.
Nhưng trong lòng hẳn ta lại nổi lên sóng gió, chỉ trong một chiêu mà xé nát võ học mạnh mẽ của hẳn ta như xé giấy.
Con ngươi đen như đầm sâu của Trần Mộc nhìn Trần Mộc. đang thê thảm, thất vọng lắc đầu: “Đây là đệ tử thân truyền của Linh Tiêu Tông à?”
Không phải hắn chưa từng thấy thực lực của đệ tử thân truyền.
Kiếp trước, trong tông môn nghìn năm mà Trần Mộc trấn áp có vô số đệ tử thân truyền nhưng có ai không phải là loại thiên phú yêu nghiệt.
Long Triển so với những người kia thì chẳng là cái đách gì cải
Không có cảnh giới cao, linh lực phù phiếm, võ học không tinh thông, dù là Liễu Mộ Thiên thì nền tảng cũng tốt hơn nhiều
Không nói nhảm nhiều, Trần Mộc loé lên, trong giây lát đã vỗ một chưởng xuống đầu Long Triển.
Sát khí lạnh thấu xương như băng nghìn năm buông xuống.
“Đừng... đừng mài”, Long Triển sợ hãi, trong mắt loé lên tia hoảng hốt..
Lúc này hắn ta mới ý thức được mình đá trúng ván sắt rồi.
Nhưng một chưởng của Trần Mộc vừa vỗ xuống, một bóng dáng xinh đẹp đã xuất hiện trước mặt Long Triển, tay áo vung lên, linh lực màu vàng bản ra ngăn một chưởng của Trần Mộc.

Bùm!
Hai loại ánh sáng vàng va chạm, tách ra trong hư không, linh lực đụng nhau bùng nổ đè ép hai luồng ánh sáng.
Trần Mộc ngừng lại, liếc mắt nhìn người mới xuất hiện.

Cô gái có dáng người thướt ta, vẻ ngoài đẹp đế, dù là trong Linh Tiêu Tông thì cũng được xếp trong hàng top, so với mấy người Trình Vũ Hiên thì không thua kém bao nhiêu.
“Tại hạ, Nhan Ngọc Yên!”, thiếu nữ chắp tay tự giới thiệu.
Người này chính là cô gái yểu điệu trong toà nhà ban nãy, chỉ là không ai ngờ nàng ta sẽ ra tay ngăn cản Trần Mộc.
“Nhan Ngọc Yên?”, nghe tên này, trong đầu Trần Mộc nghĩ tới một trong ba đại gia tộc của Linh Tiêu Tông - Nhan gial”
“Nhan sư tỷ có ý gì?”
Trần Mộc vô cảm nhìn nàng ta, giọng lạnh như băng, không vì đối phương xinh đẹp mà hoà nhã.
“Tiểu sư đệ, tỷ thí giao lưu là được, tư cách của ngươi đã được chấp nhận, có thể tu luyện trong này, không ai có thể ngăn cản ngươi!”, Nhan Ngọc Yên thản nhiên nói.

“Ai nói đây là tỷ thí giao lưu, đây là một sống một chết mà ăn, ai thua kẻ đó chết!”, trong mắt Trần Mộc băn ra tia lạnh lẽo. Rõ ràng hẳn không định thoả hiệp.
Trong ý thức của Trần Mộc, không có hai chữ giao lưu, khi cái tay kia xuất hiện thì đã quyết định không phải hẳn chết thì là đối phương tử trận!
“Thả hắn, trong Tinh Tú Môn này không ai ngăn cản ngươi nữa!”, Nhan Ngọc Yên cũng lạnh lùng đáp.
“Ngươi đang dạy ta làm việc?”, Trần Mộc nhíu mày.
Sương lạnh đã bao trùm trên gương mặt tuyệt sắc của Nhan Ngọc Yên, Trần Mộc không buông tha không nhượng bộ khiến nàng ta có chút tức giận.
Phải biết, với vẻ ngoài và danh tiếng của mình, cộng thêm thực lực cũng như gia thế thì không ai mà không nể mặt nàng ta.
Nhưng đáng tiếc đó là kẻ khác, Trần Mộc không liên quan!
“Tiểu thư!”, Long Triển như túm được cọng rơm cứu mạng, nhìn chăm chú vào Nhan Ngọc Yên.
“Yếu thì đừng ra gió!”
Nhan Ngọc Yên mắng một tiếng, cắn răng ngọc, nếu không phải phụ thân Long Triển cung phụng Nhan gia, bán mạng cho Nhan gia thì nàng ta còn lâu mới ra tay giúp kẻ không nghe lời.
“Ngươi đi đi”, Nhan Ngọc Yên lạnh lùng nói.
Long Triển nhìn thoáng qua Trần Mộc, trong mắt hiện lên hận ý. Sẽ có ngày hắn ta báo thù thăng oäắt này.
Tiếp theo hẳn ta cũng không lãng phí thời gian mà đi tới Tỉnh Tú Môn phía xa, không dám dừng lại.
“Ta có nói là cho ngươi đi à?”, Trần Mộc nhíu mày.
Tiếp theo, cơ thể hẳn cử động, linh lực bùng nổ, biến mất ngay tại chỗ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.