Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 460: Đúng là thằng điên




Rầm.
Lúc này, chỉ thấy Trần Mộc siết chặt hai năm đấm tay, một sức mạnh hung hãn cuộn trào vô tận, đất trời rung chuyển, sức trấn áp lớn lao vô song cũng toả ra khắp xung quanh.
Trước sức mạnh hung hãn này, rấy nhiều mãnh thú đang ẩn nấp trong cánh rừng này dường như đều bị ảnh hưởng, không ngừng ngẩng đầu lên trời phát ra những tiếng gầm rú ghê rợn.
“Tà khí dữ tợn quá, chuyện này là sao vậy?"
Trước sự càn quét của tà khí cuồng bạo này, cơ thể Hoàng Côn và Tần Thạch Long đều lùi về sau nửa bước, vẻ mặt lộ rõ vẻ kinh hãi, nhìn chằm chằm về phía Trần Mộc.
Có thể thấy, sâu trong đôi mắt của chàng thanh niên này đã bị một tia máu màu đỏ tươi chiếm trọn, ẩn chứa thứ tà khí hung ác hệt như mãnh thú, chỉ cần thoáng nhìn qua ánh mắt cũng đủ khiến người ta cảm thấy tim đập nhanh liên hồi.
"Tên nhóc này đã dùng tà khí hung ác để lấp đầy Linh Hải, khiến sức mạnh tăng vọt trong thời gian ngắn ngủi!", Hoàng Côn ngay lập tức phát hiện ra manh mối, ngạc nhiên nói.
"Đúng là thằng điên!", Tân Thạch Long nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt thoáng hiện vẻ sợ hãi, trước sức mạnh của tà khí hung tợn này, trong lòng hắn hệt như bị một tảng đá khổng lồ đè nén đến nỗi cảm thấy khó chịu.

“Hừm, cứ tình hình này thì hắn không trụ được bao lâu đâu, vả lại lúc nào hắn cũng phải bám trụ vào linh đài, phải luôn giữ tỉnh táo, nếu không thì hắn sẽ bị tà khí hung ác này nuốt chứng ý thức và trở thành một cỗ máy giết người!", Hoàng Côn lạnh lùng nói.
Sau đó, hắn ta nhếch mép nở một nụ cười giễu cợt: "Ta nghĩ, bây giờ chắc hắn đang rất đau đớn! Cùng lắm trụ được nửa tuần hương nữa, hắn chắc chắn sẽ phải chịu tác dụng phản vệt"
Tân Thạch Long cũng lộ rõ vẻ khinh miệt: "Chẳng qua cũng chỉ là mấy chiêu thức kém cỏi mà thôi, một khi đối mặt với sức mạnh thật sự thì chắc chắn không chịu nổi một đòn, cùng xông lên nào, giế t chết hắn đi!"
Cơ thể của cả hai tên đó cùng động đậy, sức mạnh cấp cảnh giới Vạn Pháp đều hoàn toàn được bộc phát, ánh sáng Thiên Ma và sấm sét sáng chói che kín bầu trời.
Sau đó, hai tên đó biến thành hai bóng sáng vụt tới sau lưng Trần Mộc với tốc độ ánh sáng, chúng không chút nương tay mà đánh thẳng cơn cuồng phong linh lực hung bạo về phía đỉnh đầu của Trần Mộc.
Trần Mộc lạnh lùng liếc một cái, hai tay đồng thời đánh trả, phóng ra toàn bộ tà khí hung ác, trực diện đối mặt với bọn chúng!
Rầm.
Một tiếng nổ vang rền trời, sức mạnh Thiên Ma và sấm sét cùng lúc trấn áp trên đỉnh đầu của Trần Mộc, sức mạnh khủng khiếp ấy khiến vùng đất xung quanh hăn ngay lập tức sụp đổ.
Nhưng cơ thể của Trần Mộc không hề lùi về sau nửa bước, bất kể sức mạnh Thiên Ma và sấm sét có mạnh tới nhường nào, hắn vẫn hệt như một tảng đá vững chãi không chút dịch chuyển.
“Kháng cự được rồi sao?"
Ánh mắt của hai tên Tân Thạch Long và Hoàng Côn đều tỏ vẻ khó tin, phải biết là ngay cả Hàn Giang Tuyết ban nãy cũng không thể chống cự được sức mạnh liên hợp của bọn hắn.
"Cút đi!", sức mạnh tà khí hung ác cuộn trào xung quanh Trần Mộc khiến hắn hét lên.
Ngay lập tức, tà khí hung ác kia bùng nổ tạo thành một cơn sóng khủng khiếp cuồn cuộn trào ra khiến cơ thể Tân Thạch Long và Hoàng Côn đều bị đẩy lùi về phía sau.

Hai người Tân Thạch Long và Hoàng Côn liên tiếp đạp phắt vào không trung, với mỗi lần tiếp đất, sức mạnh nặng nề của bọn chúng đều sẽ tạo ra những tiếng vang rền kinh thiên động địa.
Nhưng khi Tân Thạch Long và Hoàng Côn ngẩng đầu nhìn lên một lần nữa thì Trân Mộc trước mặt đã biến mất từ bao giờ không hay.
"Súc Địa Thành Linh sao?", Tân Thạch Long khẽ lẩm bẩm, chiêu thức này của Trần Mộc cũng không còn xa lạ gì với hắn †a nữa rồi.
Ngay lập tức, hai bọn chúng không chút do dự, bộc phát linh lực tụ thành hai bức tường ánh sáng kiên cố bảo vệ quanh thân người.
Xoet.
Lúc này, một bóng sáng như tia chớp lại xuất hiện trước mặt bọn chúng, và rồi thấy Trần Mộc đột nhiên xuất hiện với năm đấm tay đang siết chặt, không có gì mới lạ thêm cả, vẫn chỉ dùng sức mạnh cổ xưa và thô bạo nhất tung đòn đấm ra.
Dưới cú đấm của Trần Mộc, không gian hệt như bị rung chuyển tới biến dạng, rồi ngay lập tức đập mạnh vào trước ngực của Tần Thạch Long và Hoàng Côn.
Rầm rầm.
Sức mạnh tà khí hung bạo nổ tung giữa lòng bàn tay, bằng mắt thường có thể nhìn thấy những vệt máu văng ra dưới dạng gợn sóng.

Tiếp theo chỉ nghe thấy hai tiếng vang nặng trĩu, bức tường sáng chói trước mặt của Tần Thạch Long và Hoàng Côn ngay lập tức vỡ tan ra, sức mạnh còn lại của cú đấm đập thẳng vào ngực của bọn chúng.
Bùm bụp.
Hai người Tân Thạch Long và Hoàng Côn đồng loạt phun ra máu tươi, cả người bị đánh văng ra xa hơn trăm trượng, va mạnh vào một ngọn núi cao chói vót phía sau, hăn lại trên
vách núi hai lỗ sâu hoắm.
Cảnh tượng này khiến ba thiếu nữ Hàn Giang Tuyết, Trình Vũ Hiên và Hạ Chỉ Lan lộ rõ vẻ vô cùng khó tin.
Một mình Tr ần Mộc quyết đấu với hai kẻ mạnh cấp cảnh giới Vạn Pháp đã đủ phô trương lắm rồi.
Vậy mà, mẹ kiếp, hắn lại còn nắm giữ ưu thế nữa chứ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.