Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 46: Thiếu gia




Thấy vậy, Trần Mộc nhíu mày, sau khi đấy lùi ba người thì hắn cũng không dừng lại, linh lực kim quang bộc phát, hắn ôm. lấy thân thể Bảo Nhi lao như mãnh hổ về phía sâu trong rừng đen cách đó không xa rồi biến mất!
"Đuổi theo!"
Ba người kia thấy vậy, lập tức hét lớn, linh lực bao trùm toàn thân, nhanh chóng đuổi theo.
Trong khu rừng u ám, những cành cây rậm rạp tươi tốt che khuất hết ánh trắng bạc chiếu xuống, điều này cũng khiến tầm nhìn bên trong rừng rậm rộng lớn trở nên mơ hồ, khó nhìn được. năm ngón tay!
Trần Mộc ôm Bảo Nhi trong lòng, cơ thể giống như linh hầu, nhanh chóng phóng đi, bước chân của hản rất thần bí, mỗi bước đi gần như không để lại dấu vết, hơn nữa, hắn đã quen thuộc với kiểu săn bắt trong rừng, giống như khu rừng tối tăm này, hẳn đã sớm nắm bắt!
Chỉ trong thời gian ngăn, hản đã trốn thoát được vài trăm thước
“Không sao chứ?” Trần Mộc cúi đầu liếc nhìn Bảo Nhi trong lòng.

Lúc này, khuôn mặt Bảo Nhi tái nhợt, trong mắt vẫn còn nỗi sợ hãi chưa tan, nàng ấy lắc đầu nói: "Thật xin lỗi, thiếu gia, là Bảo Nhi liên lụy người!"
Trần Mộc cười nói: "Đừng nói những lời ngốc nghếch như vậy, ta cũng không để ba người bọn họ vào mắt, nhưng nếu để bọn họ tiếp tục đi theo sẽ rất phiền phức, chắc chản phải giết được bọn họ!"
Hần quay đầu nhìn về phía sau, chỉ thấy trong khu rừng, cách đó không xa, ba bóng đen đang đuổi theo.
Trong mắt Trần Mộc lóe lên sát ý lạnh lùng, hẳn suy nghĩ một lúc rồi nói: "Bảo Nhi, ta sẽ tìm một nơi an toàn thả ngươi xuống trước, ngươi trốn thật kỹ, đừng ra ngoài, hiểu không?"
“Được!” Bảo Nhi gật đầu.
Trần Mộc thấy vậy, lập tức tăng tốc độ, vừa xuyên qua rừng rậm vừa bắt lấy mấy chiếc lá, vò nát trong lòng bàn tay, tạo thành một loại nước có mùi kì lạ rồi bôi lên người Bảo Nhi.
“Thiếu gia, người làm gì vậy?" Bảo Nhi khó hiểu hỏi:
“Loại nước lá cây này có thế che giấu mùi trên người ngươi, khiến yêu thú khó phát hiện!” Trần Mộc trả lời.
Lúc này hẳn cũng không quan tâm đ ến sự phân biệt nam nữ, sau khi bôi nước lá cây lên toàn thân Bảo Nhi, hẳn dùng lòng bàn chân giãm lên thân cây, trực tiếp xâm nhập khu rừng rậm rộng lớn cách đó không xa, lúc này mới đặt Bảo Nhi xuống
Nơi này được cây cối che khuất, ánh sáng lờ mờ, là một nơi ẩn náu tuyệt vời
“Im lặng chờ ở đây, đừng nhúc nhích!” Trần Mộc nói.

"Được, thiếu gia... Người cẩn thận!" Bảo Nhi lo lãng nói
“Đừng lo lảng, ta không sao đâu!” Trần Mộc sờ cái đầu nhỏ của nàng ấy, không ở lại nữa, lập tức nhảy ra khỏi đám cây cối rậm rạp.
Sau đó, hẳn năm chặt nằm đấm, linh lực kim quang trong cơ thể không bị áp chế nữa mà hoàn toàn nổ tung, thu hút sự chú ý của ba người áo đen.

Quả nhiên, sau khi cảm nhận được linh lực dao động của Trần Mộc, ba người lập tức phát hiện, mang theo sát ý lạnh thấu xương nói: Nhóc con, rốt cuộc cũng dám lộ diện? Đuổi theol”
Ba người nhanh chóng lao về phía trước, khi băng qua đám cây cối nơi Báo Nhi đang ấn náu cũng không nhận ra, phóng thẳng qua, thấy vậy, trái tim đang siết chặt của Bảo Nhi mới thả lỏng, nhưng ngay sau đó, ánh mắt lại lộ ra vẻ lo lăng, nàng ấy nhìn bóng lưng ba người đang đuổi theo, thầm cầu nguyện: "Thiếu gia, người chắc chản phải bình an vô sự"
Trong khu rừng cổ xưa thiếu ánh sáng, bóng dáng Trần Mộc lao đi như một con báo trong đêm, nhanh chóng chạy đi, mỗi bước đi đều cố ý để lại dấu vết trên thân cây.
Phía sau hắn, ba người áo đen nhanh chóng đuối theo. những dấu vết này.

*Tên nhóc này dù là thiên tài nhưng vẫn còn non nớt, lại có. thể phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy!" Ba người nhìn những dấu chân này, khinh thường cười lạnh.
Kiểu săn rừng này, để lại dấu chân tương đương với việc hoàn toàn phơi bày tung tích của mình cho đối phương, không khó để theo dõi!
“Đuổi theo, xử lý hắn càng sớm càng tốt, nếu không, bên kia sẽ không tha cho chúng ta!” Một người đàn ông áo đen nói.
Lúc này, ba người cùng quát một tiếng, linh lực tức khắc bao trùm toàn bộ cơ thế, tốc độ tăng vọt, đuối theo như sấm sét
Trần Mộc ở phía trước liếc mắt nhìn lại, sau khi nhìn thấy ba bóng đen đang đuổi theo như ẩn như hiện, khóe miệng cũng nhếch lên nụ cười lạnh: "Các ngươi đuối kịp rồi sao? Vậy thì, cuộc săn bắt đầu!"
Trần Mộc nhẹ nhàng li3m môi, đôi mắt sâu thẩm kia dấy lên chút đỏ tươi, loại săn rừng quen thuộc này hản đã rất lâu không chơi nữa, có một loại cảm giác khát máu khó tả đang đần dâng lên trong lòng hẳn
Giống như một con sư tử đang ngủ say, dân đân bị đánh thức bởi máu tươi



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.