Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 452: Đúng là không biết tự lượng sức mình




“Chỉ Lan, ngươi đưa Trần Mộc đi đi, ta sẽ chặn hai tên kia lại!", Trình Vũ Hiên nói.
"Trình sư tỷ, một mình tỷ có trụ được không?", vẻ mặt Hạ Chỉ Lan vô cùng nghiêm trọng.
Trình Vũ Hiên thở dài một hơi, đôi mắt mỹ miều đầy ắp sự quyết tâm: "Không trụ được cũng phải cố trụ, không còn đường lui rồi!
Nói rồi, Trình Vũ Hiên không lùi mà lại tiến tới, dưới sự bộc phát của linh lực, cả người nàng ta mềm mại hệt như một cơn gió vụt qua nhanh như chớp, đôi tay ngọc ngà giơ lên mang theo một luồng gió hung hãn đập mạnh về phía hai tên áo đen.
Rầm.
Không gian rung chuyển, cát bụi mù mịt, linh lực ánh xanh cuồng bạo tụ lại thành một dấu ấn cỡ mười trượng ghê gớm, chấn động núi rừng, lao thẳng về phía hai tên áo đen.
"Đúng là không biết tự lượng sức mình!"

Thấy vậy, hai tên áo đen hừ lạnh một tiếng rồi phất tay áo một cái, ngay lập tức có một sức mạnh Thiên Ma phóng ra nhanh như chớp, mang theo sức mạnh vô cùng lớn, đập thẳng vào dấu ấn của Trình Vũ Hiên.
Bùm.
Một tiếng gầm lớn vang lên, sau cú va chạm mạnh, những linh lực còn sót lại cuồn cuộn như những cơn sóng với sức phá huỷ kinh người ập tới khiến tất cả những cây đại thụ xung quanh bị đánh tan thành khói bụi.
Trong lúc trận đấu diễn ra, linh lực khắp người Hạ Chỉ Lan bộc phát, nhân cơ hội này kéo người Trần Mộc vòng qua hai người áo đen rồi lao về phía sau rời đi.
"Suy cho cùng, các ngươi quá ngây thơ rồi, dám khoe khoang trước mặt đám Thiên Ma Cung bọn ta chút thủ đoạn cỏn con này sao?"
Trước mánh khoé của Trình Vũ Hiên và Hạ Chỉ Lan, hai người áo đen đồng loạt bật cười chế nhạo. Ngay lập tức, hai người bọn hắn khế dùng lực đầu ngón tay b ắn ra một chùm ánh sáng như sấm sét xuyên thủng dấu ấn màu xanh của Trình Vũ Hiên.
"Hừm!", dấu ấn bị phá tan, cơ thể mảnh khảnh của Trình Vũ Hiên cũng bị đẩy lùi mười mấy bước, cùng với tiếng r3n rỉ, một ngụm máu tươi phun ra, sắc mặt nàng ta lạnh như băng.
"Nhị đệ, chuyện ở đây giao cho ngươi cải", tên cao to trong số hai tên áo đen cất tiếng nói.
"Đại ca, không thành vấn đề, người cứ yên tâm đi đi, ta sẽ ở lại chơi tiếp với nàng tal", tên áo đen còn lại cười khẩy nói.
Tên áo đen cao to kia không đùa giỡn nữa, ngay lập tức đuổi theo sau bóng dáng mảnh khảnh của Hạ Chỉ Lan với tốc độ nhanh như chớp.
“Không được chạy!", khuôn mặt anh tú của Trình Vũ Hiên chợt biến sắc, ngay lập tức xông tới.

Nhưng lúc này, tên mặc áo đen còn lại hệt như một vật cản đường, chặn đứng ngay trước mặt nàng ta, cười khẩy một cái, ánh mắt không hề dè chừng nhìn chăm chằm vào đôi chân dài thon thả mịn màng của nàng ta, nói: "Cô em, ta đến chơi với nàng đây!"
Trình Vũ Hiên nhướn mày, nghiến răng kèn kẹt, đôi mắt mỹ miều đầy ắp vẻ lạnh lùng.
Lần này, e là hai nàng ta sẽ bị tiêu diệt thật rồi!
Ở phía sau.
Linh lực khắp người Hạ Chỉ Lan bộc phát, kéo theo người Trần Mộc liên tục lao về phía trước. Với tốc độ nhanh cực độ, cơ thể mảnh mai của nàng ta hệt như chuồn chuồn lướt nhẹ trên mặt nước, nhón chân phắt một cái đã nhẹ nhàng vút xa ra hơn một trăm mét.
Nhưng Trần Mộc trong lòng nàng ta chưa hề tỉnh lại.
Hạ Chỉ Lan có cảm giác phía sau lưng có một tên áo đen đang điên cuồng lao tới với tốc độ còn nhanh hơn nàng ta gấp nhiều lần, nếu cứ tiếp tục như thế này thì e là chỉ trong vòng chưa hết một tuần hương thì hắn ta sẽ đuổi kịp bọn họ.
"Chết tiệt!", sắc mặt Hạ Chỉ Lan trở nên vô cùng khó coi.

Ngay lập tức, nàng ta nhìn Trần Mộc trong lòng một cái rồi cũng hạ quyết tâm hơn phần nào, đôi mắt nhìn khắp xung quanh hệt như đang tìm kiếm một thứ gì đó, sau đó đôi mắt nàng ta sáng rực lên hệt, nhắm chuẩn và lao thẳng vào khu rừng rậm bên trái.
Hạ Chỉ Lan băng qua khu rừng rậm, đến chỗ phía sau một tảng đá lớn và đặt Trần Mộc xuống, do dự chốc lát, nàng ta tháo nhãn không gian của mình xuống rồi nói với Trần Mộc: "Trong nhẫn không gian của ta có thuốc chữa thương, nếu ngươi có thể sống tiếp thì thuốc dưỡng thương này coi như vật cứu mạng cuối cùng cho ngươi!"
Nàng ta không biết Trần Mộc có thể nghe thấy được không vì có thể, Trần Mộc hiện giờ đã thành một cái xác biết đi rồi.
Hạ Chỉ Lan hít một hơi thật sâu rồi trịnh trọng nói: "Nhất định phải sống!"
Nói rồi, nàng ta vút lên trời, đẩy linh lực cuồn cuộn lên tới giới hạn cực điểm, và rồi Linh Căn Thương Hồn đã xuất hiện trên đỉnh đầu nàng ta, sau đó, nàng ta không hề ngoảnh đầu lại, vội lao thẳng về phía khu rừng rậm. . Bạ𝘯‎ đa𝘯g‎ đọc‎ 𝐭ru𝘆ệ𝘯‎ 𝐭ại‎ (‎ 𝗧‎ r‎ ù‎ 𝗺‎ 𝗧‎ r‎ u‎ 𝘆‎ ệ‎ 𝘯.V𝖭‎ ‎ )
"Không ngờ là ngươi vẫn còn sức mạnh lớn như vậy, nhưng tiếc là, một khi đắc tội với Thiên Ma Cung bọn ta thì ngay cả có trốn chạy khắp chân trời góc bể, các ngươi cũng buộc phải chết!"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.