Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 424: Lấy đồ ra đi




Mấy tên áo đen tiến đến liền thu hút ánh mắt của tất cả mọi người, lúc này sắc mặt mọi người đều có chút bất an, mặc dù hắc bào che kín thân thể của họ, nhưng dường như vẫn lộ ra ba động tà ác, khiến người ta vô thức rùng mình.
Những người áo đen này nhanh chóng lướt qua đỉnh đầu của mọi người, đi tới trước cửa thanh đồng, nhìn thấy mấy vết đao kiếm trên Thanh Đồng Cổ Môn, khóe miệng Hoàng Côn hơi nhếch lên cười châm chọc, bọn họ cho rằng Thương Long Điện là chỗ mà ai cũng có thể tiến vào hay sao?
"Lấy đồ ra đi!" Hoàng Côn nhìn sang Mai Trường Lâm, trâm giọng nói.
Mai Trường Lâm lật bàn tay, vệt sáng lập tức lóe lên, một cái tỉ ấn to bằng bàn tay xuất hiện, đây chính là tỉ ấn của Thương Long Tông mà nàng đã lấy ra trước đó.
Tỉ ấn vừa xuất hiện liền phát ra ánh sáng rực rỡ chói mắt, trên đó điêu khắc các loại long văn màu đỏ cổ xưa, tất cả đều phát sáng, phát ra một luồng uy áp thần bí, nhanh chóng càn quét ra xung quanh.
Cảm nhận được uy áp đó, sắc mặt mọi người ở đây đầu đại biến, trước loại uy áp này, sâu trong nội tâm họ lại xuất hiện một loại xúc động muốn quỳ rạp xuống đất.
"Đây là cái gì?" Hạ Chỉ Lan không nhịn được khiếp sợ lên tiếng.

"Tông tỳ của Thương Long Tông!" Hàn Giang Tuyết nghiêm mặt nói, nàng không ngờ những người này lại nắm giữ tỉ ấn tông môn thất lạc của Thương Long Tông năm xưa.
Có tỉ ấn tông môn này, nhìn khắp di tích Thương Long Tông, chỗ nào bọn họ cũng có quyền đi vào, đây chính là tâm quan trọng của tỉ ấn.
"Xem ra, bọn họ có chuẩn bị mà đến!” Trần Mộc trầm giọng nói, trong mắt cũng không khỏi có chút gợn sóng.
Có tông tỳ của Thương Long Tông, Thanh Đồng Cổ Môn này cũng không còn gì phiền phức nữa.
Tỉ ấn trong tay Mai Trường Lâm càng ngày càng sáng rực rỡ, bồn địa màu đen vốn u ám lập tức được chiếu rọi như ban ngày, ngay sau đó, trong tỉa sáng ảo diệu kia, còn có một tiếng long ngâm trầm thấp dữ tợn vang lên.
Tiếng long ngâm vừa phát ra, bồn địa màu đen yên tĩnh lập tức rung động dữ đội, vô số cổ thụ ngàn năm đều lay động, cành lá xum xuê bay rơi theo gió, gió lớn cuốn cát bụi bay đầy trời, một loại năng lượng vừa thần bí vừa cổ xưa nhanh chóng kéo đến.
Vút.
Trong lúc làn sóng năng lượng khuếch tán, tỉ ấn Thương Long Tông lập tức bay khỏi tay Mai Trường Lâm về phía cửa thanh đồng, tiếp đó ánh sáng ngưng tụ, hợp thành một cột sáng cao trăm trượng bắn mạnh ra, chui vào trong Thanh Đồng Cổ Môn.
Hấp thu năng lượng trên cột sáng này, dây mây quấn quanh Thanh Đồng Cổ Môn liền nhanh chóng rút về.
Cuối cùng, đám người nghe thấy “két” một tiếng, cánh cửa lớn liền chậm rãi mở ra, một loại chấn động phủ bụi hơn ngàn năm lập tức tràn ra như thủy triều.

"Thanh Đồng Cổ Môn mở ra rồi?"
Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người đều trợn to mắt, kêu lên mừng rỡ kích động.
Đôi mắt của Hàn Giang Tuyết và Trình Vũ Hiên cũng lộ ra vẻ giật mình, vội vàng định thần nhìn lại, chỉ thấy đằng sau cánh cửa lớn bằng thanh đồng lộ ra ánh sáng chói mắt, còn rốt cuộc bên trong có thứ gì, không ai biết cả.
"Đi!" Đám người Hoàng Côn cũng không lãng phí thời gian, phất phất tay, sau đó lập tức lao vào trong Thanh Đồng Cổ Môn.
Xoạt!
Toàn trường bạo động, những cường giả từng bị níu chân ở đây lập tức lộ ra ánh mắt nóng rực, tiếng hít thở cũng nhanh hơn, ánh mắt của họ nhìn chằm chăm Thanh Đồng Cổ Môn, sau đó lao ra như ngựa điên, giống như sợ bị người khác bỏ lại phía sau vậy.
"Chúng ta có thể đi vào chưa?" Trình Vũ Hiên nhìn về phía Trần Mộc, hỏi.
Bị giáo huấn lúc vừa vào di tích Thương Long Tông cho nên lúc này các nàng vô cùng cẩn thận, trước khi có mệnh lệnh của Trần Mộc, các nàng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Trần Mộc híp mắt, nhìn cái Thanh Đồng Cổ Môn này, không phát hiện có chấn động gì nguy hiểm thì nói: “ĐiI”
Trong chốc lát, bốn người cũng gia nhập vào dòng người, không bao lâu sau liên xuyên qua cánh Thanh Đồng Cổ Môn.
Vừa chui vào trong cánh Thanh Đồng Cổ Môn, ánh sáng mãnh liệt trước mắt cũng điên cuồng k1ch thích ánh mắt của mọi người, nhưng tiếp theo, tầm mắt của mọi người tối sầm lại, dường như đã tiến vào chỗ sâu trong bồn địa màu đen.
Lúc mấy người Trần Mộc mở mắt ra lần nữa, trước mắt vẫn là cảnh tượng bồn địa màu đen kia, bốn phía là từng gốc cổ thụ ngàn năm sừng sững.
Nhưng cái khác biệt chính là, ngoài những gốc cổ thụ ngàn năm kia, trên bầu trời phủ đầy ánh sáng Thiên Ma màu đen.
Ngẩng đầu nhìn lại mới phát hiện, chỗ mây đen bao phủ trước đó không phải là mây đen gì cả, mà là ma vân hắc ám quỷ dị. Loại ma vân này giống như được hình thành từ tất cả khí tức Thiên Ma, ngoài những ba động ẩn chứa sự tàn ác, người ta còn mơ hồ cảm thấy có một lực lượng ăn mòn tàn phá nào đó.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.