Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 417: Đến đây




Trần Mộc chậm rãi lau vết máu trên kiếm, vẻ mặt thờ ơ liếc nhìn thi thể nằm trên mặt đất, sau đó ngẩng đầu lên, trong mắt mang theo sát khí lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào những người khác đang vây quanh hành lang.
“Nào, giết ta đi, linh thạch cực phẩm sau lưng ta sẽ thuộc về các ngươi!”
“Đến đây!”
Trân Mộc cầm Thiên Tùng Vân Kiếm trong tay, toàn thân mang theo sát khí hung hãn, bước ra một bước, tiếng rít gào vang vọng.
Khí thế không thể địch nổi lập tức bộc phát ra, mặt đất rung chuyển, những vết nứt như mạng nhện mà mắt thường có thể nhìn thấy lan rộng ra, không gian phía sau bị vỡ vụn, vô số yêu ma quỷ quái lao ra, giống như tà linh đang gầm thét.
Kiếm ý được giải phóng, chân hỏa lưu hồn bùng cháy lên, lan rộng ra bốn phía, cảnh tượng kinh hoàng và hoành tráng đến mức chấn động, cả không gian như bị dừng lại.

Ở phía trước, mặc dù có hàng trăm cao thủ võ đạo đang đứng đó, nhưng dưới tiếng gầm thấp chứa đầy uy nghiêm tuyệt đối của Trần Phong, bọn họ không khỏi sinh ra cảm giác sợ hãi, thân thể không tự chủ được lùi lại phía sau nửa bước.
Sắc mặt Trần Mộc dữ tợn, khóe miệng hiện lên một tia khinh thường và mỉa mai, đây chính là tạo đà, cho dù đối phương có rất nhiều người, cũng không thể lùi bước, ngươi lùi một bước người khác sẽ tiến thêm một bước.
Chỉ có thể biểu hiện ra khí thế đủ mạnh, mới có thể uy hiếp đối phương, nhiều người thì đã sao, đã là người thì luôn sợ chết, khi ngươi mạnh mẽ, người khác tự nhiên sẽ sợ hãi!
Trong mắt những người phía trước đã lộ ra vẻ sợ hãi, bọn họ nhìn cỗ thi thể của cao thủ cảnh giới Thần Tàng tầng hai đang năm trên mặt đất, đây là một bài học đẫm máu, bọn họ không cảm thấy mình có thể vượt qua cảnh giới Thần Tàng tầng hai.
“Trân Mộc!”. Lúc này Trình Vũ Hiên tựa hồ đã thu dọn hết linh thạch cực phẩm, đi tới phía sau hắn, nhẹ giọng nói.
Nàng ta liếc nhìn hàng trăm cao thủ võ đạo ở cửa, trên mặt cũng không khỏi lộ ra vẻ mặt nặng nề.
“Chúng ta đi”. Tuy nhiên, Trần Mộc vẫn không có biểu cảm gì, nằm tay nàng ta từng bước đi về phía đám người.
Và cứ mỗi một bước hắn bước tới, đám đông hàng trăm người lại lùi về phía sau một bước.
Lúc này trong đám người tựa hồ có người còn không chịu bỏ cuộc, hung hãn gầm gừ: “Mẹ kiếp, chúng ta nhiều người người, bọn họ cũng chỉ có hai người thôi, còn sợ cái gì nữa, xử lý hắn, linh thạch cực phẩm sẽ thuộc về tất cả chúng ta!”

“Giết!!!”
Một gã đàn ông trung niên cường tráng cầm trong tay một chiếc rìu khổng lồ, li3m môi, trong mắt lộ ra vẻ tham lam, hung hãn lao ra ngoài, linh lực vô cùng cuồng bạo bùng nổ bộc phát ra, sát ý lạnh thấu xương, chiếc rìu khổng lồ bổ mạnh về phía đầu của Trần Mộc.
Tuy nhiên, trước khi chiếc rìu khổng lồ của hắn ta kịp bổ vào người Trần Mộc, chỉ thấy một dao động của Ấn thần đại địa cổ xưa và huyền bí đột nhiên xuất hiện trên mặt đất.
Xoet.
Thân thể Trần Mộc giống như một cơn gió, ngay tức khắc biến mất tại chỗ, một tia kiếm nhanh như tia chớp, mang theo cực quang chói mắt, xuyên thấu qua hư không truyền đến.
Sau đó, mọi người liền nghe thấy một tiếng “ầm” nổ mạnh vang vọng khắp nơi, chiếc rìu khổng lồ cao như thân người kia nổ tung thành nhiều mảnh, những mảnh vỡ sắc nhọn cắt xuyên qua khoảng không và bắn tung tóe ra.

Cuồng phong đột nhiên dừng lại, tên đàn ông trung niên cường tráng kia cứng đờ tại chỗ, giữa lông mày xuất hiện một lỗ máu dữ tợn, máu điên cuồng phun trào ra.
“Tên khốn, cút đi!” Trân Mộc tung ra một cú đá, đá thi thể của tên đàn ông trung niên cường tráng này bay ra xa trăm trượng, đập vào cửa của một tòa thạch thất phía sau.
Toàn trường im lặng như chết.
Tất cả mọi người nuốt nước miếng, trong mắt vẫn còn đọng lại chút cảm giác sợ hãi, nhìn thi thể đang rất chật vật ở đăng xa kia, cho dù là Thần Tàng tầng hai, đêu không thể vượt qua ba chiêu của Trần Mộc?
Ánh mắt lạnh lùng của Trần Mộc nhìn về phía trước, sau đó, với vẻ mặt vô cảm, hắn tiếp tục nắm tay Trình Vũ Hiên đi về phía trước.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.