Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 413: Kẻ này không phải người bình thường




“Kẻ này không phải người bình thường!”
Mọi người nuốt nước bọt, nhìn thi thể trên đất, trong lòng có chút bàng hoàng.
Cuối cùng họ căn răng, không dám ở lâu trong này, lập tức chạy ra khỏi mật thất kia.
Thấy thế, Trần Mộc cũng chỉ bĩu môi, không hề để ý tới, những tên tép riu thế này, hắn cũng quá để bụng.
Hắn mở lòng bàn tay, nhìn hạt bồ đề trong tay, dù đã qua nghìn năm nhưng hạt giống vẫn sáng bóng, tràn đây năng lượng.
Trân Mộc cất nó vào nhãn không gian, liếc nhìn xương khô trong đây, trừ hạt bồ đề này có giá trị thì đã không còn thứ nào nữa.
Hắn cũng không nán lại lâu, từ căn phòng đá chạy ra bên ngoài.
Đây là một đại điện bằng đá nguy nga khổng lồ, căn phòng vừa rồi chỉ là một trong số đó thôi. Ở trước mắt Trần Mộc là một hành lang dài trải bằng đá xanh, chung quanh u ám, không khí ẩm ướt, không một tia sáng.
Hai bên hành lang là từng căn phòng đá rộng lớn cổ xưa, có điều những căn phòng này chứa chắc còn toàn vẹn, có phòng đã bị tàn phá thành tàn tích mà trong khoảng thời gian ngắn ngủi, toàn bộ đồ vật đã bị người ta vét sạch.

Trần Mộc không ngừng chân, tiến thẳng lên trước, không thèm liếc mắt những căn phòng chung quanh lúc này. Nhưng hắn cảm nhận được là hành lang đá này như đã bùng nổ trận đại chiến, toàn bộ cường giả đều đỏ mặt, ra sức cướp lấy bảo vật.
Tình hình hỗn loạn.
Đối với loại tranh giành này, Trân Mộc không có hứng tham gia, mắt chỉ liếc qua rồi đi mất. Bảo vật trong những phòng này đều là vài bảo khí mà thôi, Trần Mộc hắn không cần!
Bất chợt, Trần Mộc quẹo qua hành lang, trong bóng tối trước mặt, một bóng người mờ ảo tới gần, bóng người có vẻ đã nhận ra hắn, trong đôi mắt đối phương loé lên tia sáng sắc bén, lúc này một chưởng được đánh ra, linh lực bùng nổ, lao thẳng về phía Trần Mộc.
Thấy thế, Trân Mộc cũng đánh ra một quyền, kim quang trào ra, tạo thành một nắm đấm cuồng bảo va chạm chưởng kia.
Bùm!
Tiếng nổ động trời vang lên trên hành lang, sóng dư âm cuồn cuộn chấn động hư không, khuếch tán ra ngoài.
Trân Mộc lùi ra sau 2 bước, còn đối phương lùi tận mấy chục bước, rên lên đau đớn, căn răng rồi tiếp tục xông tới.
Cảm nhận dao động linh lực quen thuộc, Trần Mộc vội nói: “Đợi đã, ngươi là Trình Vũ Hiên sao?”

Người nọ nghe thấy âm thanh quen thuộc cũng mừng rỡ reo lên: “Ngươi là Trần Mộc?”
Trần Mộc bất đắc dĩ thở dài, đây chẳng phải người nhà đánh người thân sao?
Nhưng trên hành lang đen tối này, tâm nhìn không rõ ràng, dù quen mà không nhận ra thì cũng dễ hiểu.
Hai người tới gần, Trân Mộc mới phát hiện Trình Vũ Hiên bị thương, đoán chừng vừa trải qua một trận chiến gian nan.
“Ngươi không sao chứ?”
“Không sao! Hàn Giang Tuyết và Hạ Chỉ Lan đâu?”, Trình Vũ Hiên hỏi.
Trân Mộc lắc đầu: “Không biết, đã đi đâu rồi, có lẽ trong đại điện nào khác!”
“Chúng ta mau ra ngoài thôi, chỗ này loạn quái”
Hơi thở Trình Vũ Hiên có chút dồn dập, rõ ràng là trận đấu vừa rồi đã tiêu tốn không ít sức lực của Trình Vũ Hiên.
“Tạm thời ta dẫn ngươi tới một nơi!”, Trần Mộc lên tiếng.
Tiếp theo, không đợi Trình Vũ Hiên kịp trả lời, hắn đã năm tay kéo nàng ta chạy tới một chỗ sâu trong hành lang.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.