Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 396: Đây là gì




“Có lẽ đây số phận của họ rồi!”, Hàn Giang Tuyết cúi đầu khẽ nói.
Con đường theo đuổi võ đạo không hề thuận lợi, giữa đường chết non là kết cục của nhiều thiên tài, họ như cát ở biển, nhiều vô tận, người có thể đi tới cuối thì không thể thiếu cả số phận và thực lực.
Như tông môn lớn mạnh phồn vinh mấy nghìn năm Thương Vân Tông thì vẫn có ngày sụp đổ, huống chỉ là người.
“Trong tay ta có thứ tốt! Không biết các vị có dám đi không?”, Trần Mộc chợt lên tiếng.
Tiếp theo, hắn mở lòng bàn tay ra, một cuộn da cừu loé
“Đây là gì?”, Trình Vũ Hiên hỏi.
“Bản đồ di tích Thương Long Tông!”, Trần Mộc nghiêm túc nói.
Trong tích tắc, không khí bỗng im lặng vô cùng.
Ánh đèn chập chờn chiếu ra biểu cảm khó tin của ba cô gái.
Dù là Hàn Giang Tuyết nghe thấy tin này vẫn hít phải hít mạnh một hơi, mắt đẹp nhìn chằm chằm Trần Mộc.

“Ngươi không đùa chứ?”, Hàn Giang Tuyết khiếp sợ hỏi.
“Không đùa, đây thật sự là bản đồ di tích Thương Long Tông!”
“Từ đâu ra?”
“Đứng hỏi, hỏi thì chỉ có đáp án người khác đưa!”, Trần
Mộc thản nhiên nói.
Ánh mắt ba cô gái trở nên nóng rực, cơ thể không nhịn được mà run rẩy do kích động.
Thương Long Tông chính là tông cổ nghìn năm!

Căn cơ hùng hậu, không biết ẩn giấu bao nhiêu bảo vật, họ nào ngờ Trần Mộc còn lấy được bản đồ của nó.

“Dù sao thì ta cũng muốn đi, các vị thì sao, dám theo không?”. Trần Mộc nhìn mấy người Hàn Giang Tuyết.
Trong di tích Thương Long Tông, nguy hiểm trùng trùng, dù là ai thì cũng không thể đảm bảo là ở đó không có gì đáng sợ, dù là cường giả Vạn Pháp thì vẫn có thể ngã xuống tại đó.
Đánh là một ván bài lớn, tiền cược là mạng sống của bản thân.
“Đùa à, sao có thể không đi chứ! Đây là di tích Thương Long Tông đó, nếu thật sự lấy được chút tài nguyên tu luyện thì thực lực có thể một bước lên mây!”, Hàn Giang Tuyết nói.
Trình Vũ Hiên và Hạ Chỉ Lan cùng liếc nhau, họ thấy sự kiên định trong mắt đối phương, trầm giọng nói: “Đil”
Dù không biết trong di tích này cất chứa bảo vật gì nhưng cổ tông nghìn năm, sức hấp dẫn quá lớn, ba cô gái không thể
bỏ qua cơ hội này.
Trân Mộc cười khế một tiếng: “Tốt, sáng sớm mai chúng †a khởi hành!”
Vào đêm.
Phủ thành chủ.
Một thiếu nữ xinh đẹp, ngũ quan tỉnh xảo đang cuộn tròn cơ thể, run rẩy trốn ở góc giường, đôi mắt đỏ au do khóc, nước mắt yếu đuối không ngừng rơi, gương mặt lộ ra sự sợ hãi.
“Thành chủ, người tha cho ta đi!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.