Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 38: Bây giờ ngươi định làm gì




Ít nhất thì nàng ấy cũng biết được phương hướng, trước đây nàng ấy còn không biết căn bệnh này là gì chứ đừng nói đến chuyện tự cứu mình!
Nhưng hiện tại, Trần Mộc đã cho nàng ấy một cơ hội sống sót, cơ hội thoát khỏi việc bị Hàn Cốt tra tấn thì sao nàng ấy có thể không phấn khích được!
"Ta muốn nhắc nhở cô, trước khi cô tu luyện đến tâm pháp cấp bốn của Cửu Âm Hàn Quyết, tốt nhất cô nên tiếp tục đi theo ta, bởi vì trước mắt chỉ có ta mới có thể giải quyết vấn đề Hàn Cốt phát tác vào đêm trăng tròn!" Trần Mộc nói.
Nghe vậy, Khương Âm hơi sững sờ, gương mặt lộ ra vẻ trầm tư, nàng ấy chỉ định ở Viêm Thành vài ngày rồi chuẩn bị rời đi.
Dù sao nàng ấy cũng là giảng viên của Học phủ Vân Hải, không thể cứ ở bên ngoài mãi được.
Tuy nhiên, nghĩ đến nỗi đau đớn khi phải hứng chịu Hàn Cốt phát tác, việc này đã để lại trong lòng nàng ấy một bóng ma rất lớn, nàng ấy không bao giờ muốn trải qua cảm giác lạnh thấu xương đó nữa.
“Ngươi muốn đến Hoàng Thành đúng không?” Khương Âm ngẩng đầu hỏi.
"Đúng, chờ ta làm xong việc cuối cùng ở đây, ta sẽ đến Hoàng Thành xem thử!" Trần Mộc nói.
Dù sao Viêm Thành cũng chỉ là một địa phương nhỏ, tài nguyên tu luyện có hạn, kém xa Hoàng Thành. Mặc dù hiện giờ Trần Mộc đã chữa trị linh căn Tiên Thiên Đạo, nhưng việc không có đủ tài nguyên tu luyện tương đương với việc có đao nhưng không có đá mài, tốc độ tu luyện vẫn không thể thỏa mãn hắn.
“Tiếp theo ngươi còn có việc gì khác sao?” Khương Âm nghỉ ngờ hỏi.

"Đương nhiên có, ta phải di chuyển linh vị của mẫu thân ta!" Trần Mộc cười nói.
Trước đây mẫu thân hẳn không có bất kỳ địa vị nào trong gia tộc nên còn không có một ngôi mộ tốt, chỉ được an táng tại một nghĩa trang tập thể, đây vẫn luôn là nút thắt trong lòng. thân thể Trần Mộc này.
Mẫu thân Trần Mộc yêu nhầm người, đau khổ cả đời, cuối cùng chỉ còn lại một nắm tro tàn.
Bây giờ Diệp Bắc Huyền đã chiếm lấy th@n thể này, tất nhiên cũng muốn tìm cho mẫu thân hẳn một nơi phong thủy tốt, để bà có thể yên nghỉ.
Chạng vạng tối.
Trần Mộc ăn tối tại quán trọ, sau đó cùng Khương Âm đi đến một ngọn núi lớn phía Bắc trấn Man Sơn.
Theo trí nhớ của Trần Mộc, mẫu thân hẳn được chôn cất ở ngọn núi này.
Ngọn núi này là nghĩa trang tập thể lớn nhất ở trấn Man Sơn và một số trấn lớn xung quanh, rất nhiều người hầu, thậm chí là quan lớn đều chọn an táng ở ngọn núi này, điều này khiến nó trở nên nổi tiếng!
Trần Mộc lên núi, lần theo con đường trong trí nhớ, tìm kiếm suốt chặng đường, không lâu sau, hẳn đã đến lưng chừng núi.
Chỉ thấy ở khoảng trống giữa hai cây đại thụ có một gò đất nhỏ hơi nhô lên, trên gò đất cắm một tấm bia, trên đó có vài chữ lớn được phác thảo bằng nét bút rất non nớt.
“Mộ của Liễu Như Yên
"Tìm được rồi!"
Trần Mộc vui mừng khôn xiết, vội vàng bước tới, dù hiện giờ phần lớn ký ức về thân thể này đã dần mơ hồ nhưng chỉ cần là những ký ức về mẫu thân thì hẳn không hề quên.
Trần Mộc bước tới tấm bia, cúi đầu trước bia mộ rồi mới đào lên.
Tuy nhiên, những gì xảy ra tiếp theo lại không hề suôn sẻ như hắn đã nghĩ.
Trần Mộc có đào đến đâu cũng phát hiện dưới gò đất này hoàn toàn trống rỗng, sao không thấy dấu vết hài cốt của mẫu thân hắn chôn cất năm đó?

“Sao lại không thấy?”
Trần Mộc nhìn cái hố sâu bị hắn đào đến gần mười thước, vẫn không thấy hài cốt của mẫu thân, ánh mắt Trần Mộc tràn
đầy vẻ nghi hoặc.
“Hay là ngươi nhớ nhầm?” Khương Âm cũng đi tới, lông mày hơi nhíu lại.
“Không, tấm bia này là do ta đặt năm đó, không thể nào. sai được!”
Trần Mộc nhìn tấm bia, chữ viết trên đó là do thân thể này để lại, sao có thể sai được!
Sau đó, dường như hẳn nghĩ tới cái gì, trong mắt hiện lên sát ý ngập trời.
“Lễ nào ngay cả nơi an táng cuối cùng của mẫu thân cũng bị phá hủy?”
Trần Mộc nghiến rang, nghĩ tới mấy người Trần Thiên Hải và Trần Hồng Sinh, nghĩ tới hành vi súc sinh của bọn người này. thì rất có khả năng họ sẽ làm ra những chuyện này.
"Bây giờ ngươi định làm gì?”
Khương Âm đứng sau lưng Trần Mộc, lúc này nàng ấy cũng có thể cảm nhận được sát khí lạnh thấu xương phát ra từ cơ thể Trần Mộc

Đối với hắn, mẫu thân chính là điểm mấu chốt cuối cùng!
Nếu ngay cả hài cốt của mẫu thân hẳn cũng bị người ta đào đi, e rằng Trần Mộc sẽ thật sự phát điên!
“Quay về nhà họ Trần, tìm Trần Thiên Hải hỏi cho rõ ràng!”
“Nếu chuyện này thực sự do nhà họ Trần làm thì toàn bộ nhà họ Trần không cần phải tồn tại trên thế giới này nữa!”
Trần Mộc dữ tợn nói.
Một luồng sát khí lạnh lùng như thể được phóng ra từ Cửu U Địa Ngục ra, lan tràn trong không khí khiến nhiệt độ xung quanh cũng dần thấu xương.
Trước đó hắn còn chút nể tình nhà họ Trần, không đuổi cùng giết tận bọn họ.
Nhưng bây giờ, chút nể tình còn sót lại trong lòng hẳn đã hoàn toàn biến mất.
Gia tộc này máu lạnh đến mức khiến người ta giận sôi. Giết người chỉ là khiến đầu rơi xuống đất, nhưng nếu sau khi chết đến hài cốt cũng không tha thì người trong gia tộc này còn không băng cả súc sinh.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.