Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 296: Chính là vị trí của tông chủ




"Ha ha, chẳng lẽ ngươi vẫn mong đám đệ tử Lăng Thiên Vũ kia có thể trở về sao?" Điện chủ Thiên Điện cười lạnh nói.
Lúc nghe thấy cái tên Lăng Thiên Vũ này, thân thể mềm mại của Hàn Giang Tuyết bỗng run rẩy, trong đôi mắt đẹp có chút khó chịu.
Thật ra trước kia Linh Điện cũng từng có thời huy hoàng, không chỉ chiếm được phần lớn tài nguyên tu luyện, hơn nữa còn có vô số thiên tài tuyệt thế, cao quý đứng đầu bốn đại điện!
Lăng Thiên Vũ chính là người nổi bật trong đám thiên tài kia, nhưng đáng tiếc là Lăng Thiên Vũ cùng một nhóm đệ tử xuất tông, đến giờ vẫn bặt vô âm tín.
Về sau, Linh Điện dần dần xuống dốc, đến giờ thì biến thành cảnh tượng khó coi thế này.
Không phải là Linh Tiêu Tông không phái đệ tử ra ngoài †ìm kiếm tung tích của đám người Lăng Thiên Vũ, nhưng tiếc là không có thu hoạch gì cả.
Tất cả mọi người đều kết luận, nhóm người Lăng Thiên Vũ đã chết, không còn bất kỳ hi vọng gì.
Mà từ đó về sau Linh Tiêu Tông cũng không còn lãng phí nhân lực, phái đệ tử ra ngoài tìm tung tích của Lăng Thiên Vũ nữa.

Nhìn thấy phản ứng của Hàn Giang Tuyết, vẻ trêu tức trong mắt Điện chủ Thiên Điện càng đậm.
"Ta nghe nói gần đây ngươi rất hay xuất tông, không phải là lại đi tìm đám đệ tử Lăng Thiên Vũ kia đấy chứ? Bọn họ đã chết rồi, ta khuyên ngươi nên bỏ chút hi vọng cuối cùng kia đi!” Điện chủ Thiên Điện cười lạnh nói.
Hăn biết, từ khi tông môn từ bỏ việc tìm kiếm Lăng Thiên Vũ, chỉ còn Hàn Giang Tuyết là không có ý định từ bỏ, thỉnh thoảng lại xuất tông truy tìm dấu vết, níu giữ một chút hi vọng.
"Ta là Điện chủ Linh Điện cao quý, xuất nhập tông môn là tự do của ta, chẳng liên quan gì đến ngươi hết!” Hàn Giang Tuyết lại lạnh giọng trả lời.
"Ha ha, bây giờ ngươi xuất tông đương nhiên không liên quan gì đến ta hết, chỉ có điều, một khi Linh Điện sáp nhập vào. Thiên Điện, Hàn Giang Tuyết ngươi sẽ không còn nở mày nở mặt như hôm nay nữa đâu! Đến lúc đó, ngươi sẽ bị hủy bỏ tất cả đãi ngộ của Điện chủ, chỉ có thể xuống làm đệ tử của Thiên Điện ta mà thôi, khi đó ngươi muốn xuất tông thì đương nhiên sẽ liên quan đến ta, nếu ta không cho phép thì ngươi không ra ngoài được đâu!" Điện chủ Thiên Điện cười nói.
"Tên khốn!" Sau khi nghe được lời này, Hàn Giang Tuyết tức giận đến mức thở hổn hển, gương mặt đỏ bừng.
"Ha ha ha!"
Điện chủ Thiên Điện cười to, sau đó đi về phía Linh Tiêu Điện, khí thế phách lối ngạo mạn khiến người ta chán ghét.
Hàn Giang Tuyết trầm mặc không nói gì, nhưng vẻ lạnh lùng trên gương mặt tuyệt mỹ kia càng đậm, tay ngọc trong tố y cũng năm chặt, ánh mắt lóe lên sát ý.
"Chờ xem, Linh Điện sẽ không bị xóa sổ đâu!” Hàn Giang Tuyết thầm nghĩ trong lòng.
Tiếp đó, nàng cũng bước vào trong Linh Tiêu Điện.
Bên trong Linh Tiêu Điện, ở giữa có một cái bàn đá hình bầu dục, chiếc bàn này cũng được chế tạo từ linh thạch, phát sáng lấp lánh

Sau khi bốn đại Điện chủ vào điện liền tự tìm chỗ ngồi xuống, tiếp đó, ánh mắt của bốn người đều nhìn về phía vị trí vương tọa phía trước nhất của bàn bầu dục.
Nơi đó, chính là vị trí của Tông chủ!
Mà bây giờ, vị trí đó không một bóng người, rõ ràng bây. giờ Tông chủ vẫn chưa tới.
Mà bốn đại Điện chủ cũng không vội vàng, tất cả đều nhắm mắt dưỡng thần, yên tĩnh chờ đợi.
Sau khi thời gian trôi qua khoảng một nén hương.
Cuối cùng, chỉ thấy không gian bắt đầu chấn động, một cỗ uy áp linh lực đáng sợ vượt qua tất cả mọi người ở đây đột nhiên giáng lâm.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Anh Cũng Có Ngày Này
2. Ngây Ngô
3. Cành Đào Sum Suê
4. Minh Tinh Mà Tôi Quản Lý Cứ Bám Dính Lấy Tôi
=====================================

Bốn đại Điện chủ lập tức mở to mắt, nhìn về phía vương tọa, ánh mắt lộ ra vẻ kính sợ, cho dù là Điện chủ Thiên Điện trước đó nói năng ngông cuồng thì giờ phút này cũng vô cùng cung kính.
Trên vương tọa có một nam tử trung niên khoảng bốn mươi tuổi, mắt đen như mực, có một vòng sáng như đuốc lửa, dường như đã đạt đến trạng thái vô cùng tỉnh khiết.
Làn da hắn bóng loáng như trẻ sơ sinh, trên mặt không có. bất kì nếp nhăn nào, nếu chỉ nhìn gương mặt thì sợ là bất kì ai cũng sẽ cảm thấy đây chỉ là một thanh niên hơn hai mươi tuổi.
Mà người này, chính Tông chủ của Linh Tiêu Tông!
"Tông chủ!" Bốn đại Điện chủ đồng thời đứng dậy, hơi cúi người, ôm quyền cung kính chào hỏi nam tử trung niên phía trên.
"Ừm!" Tông chủ lạnh nhạt gật đầu, sự uy nghiêm và lực chấn nhiếp kia, cho dù là cường giả cảnh giới Vạn Pháp cũng có chút sợ hãi.
"Nếu mọi người đã đến đông đủ, vậy thì bắt đầu cuộc họp thôi!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.