Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 242: Đầu của ta cũng đáng giá thật đấy




Phập. Ánh dao sắc bén lóe ngang qua đáy mắt Trần Phong.
Chỉ là, nàng ta còn chưa kịp cắm dao xuống, Trần Phong đã đưa tay ra trước, tóm được cây gao găm sáng loáng kia.
Tiếp theo đó, hắn thuận tay quặp ngược, mũi dao nhắm thẳng vào cổ họng của thiếu nữ, ghim xuống.
Xì xì.
Máu tươi lập tức ứa ra, nàng ta trợn ngược mắt lên, trong đôi mắt tràn ngập vẻ khó tin.
Trong giây phút cố gắng đến chết đó, nàng ta cũng không thể hiểu được, tại sao Trần Phong lại không rơi vào trong sắc đẹp của nàng ta.
Bất kỳ nam nhân nào cũng không thể đứng vững trước cơ thể nàng ta, huống chi là Trần Phong đang ở độ tuổi trẻ †rung sung sức này.
"Đầu của ta cũng đáng giá thật đấy, xem mấy người tốn công tốn sức muốn giết ta như vậy, còn không tiếc lấy cơ thể của mình ra làm mồi nhử, đúng là khó khăn cho cô."
Trần Phong xoa đầu thiếu nữ, lạnh lùng nói.

Ba gã cường tráng trước mặt cũng giật nảy cả mình, bọn hắn không chút do dự, vội vàng xoay người đào tẩu về phía khu rừng rậm phía sau.
Đôi đồng tử của Trần Phong lạnh lùng nhìn bọn họ, kiếm Thiên Tùng Vân rời khỏi vỏ, lao bật ra.
Cạch.
Sau ba giây, kiếm Thiên Tùng Vân quay về lần nữa, thân kiếm đã nhuốm máu.
Mà ba gã cường tráng phía trước đều ngã xuống cùng lúc, trở thành thi thể.
Trần Phong cầm lấy kiếm Thiên Tùng Vân, liếc mắt nhìn mấy thi thể dưới đất, lúc hắn vừa xoay người định đi thì mấy luồng gió ác liệt đã xông về phía mình.
"Nhanh như vậy đã đuổi tới rồi sao?" Ánh mắt Trần Phong thoáng âm trầm.
Bị mấy gã ngu này kéo dài thời gian, giờ Mai Trường Lâm cũng đã đuổi kịp rồi.
Ánh sáng dừng lại, Mai Trường Lâm cũng xuất hiện ngay trước mặt Trần Phong, khóe miệng cong lên nở nụ cười tàn nhãn.

"Trân Phong, hình như ông trời cũng không muốn giúp ngươi thì phải, cuối cùng ngươi cũng rơi vào tay ta rồi." Mai Trường Lâm siết chặt nắm tay, cười lạnh.
"Mụ phù thủy, sao bà bám dai như đỉa thế, kiếp trước ta nợ tiền bà hả?" Trần Phong trầm mặt, giọng nói lạnh như băng.
"Hừ, ngươi giết nhiều người của Kiếm Vũ các như vậy, chẳng lẽ ngươi không nên đền mạng của những người đó sao?" Mai Trường Lâm hung tợn nói.
Từ sau khi Trần Phong tới Hoàng thành, từng thiên tài liên tiếp trong Kiếm Vũ các đều chết dưới tay của Trần Phong, các thiên tài trẻ tuổi ngoại trừ Tân Như Nguyệt ra, gần như toàn bộ đều chết sạch.
Mà những đệ tử cũ cũng không thể may mắn thoát khỏi, cả nhóm người chết thảm, có thể nói, trên người Trần Phong đang gánh hơn 100 sinh mạng của Kiếm Vũ các bọn họ.
"Bọn họ đều muốn giết ta mà, chẳng lẽ ta đáng chết hay sao? Nếu thực lực đã không bằng người ta thì đáng đời mấy kẻ bị người ta giết ngược." Trần Phong cắn răng, quát lại.
"Bọn họ muốn ngươi chết thì ngươi nên ngoan ngoãn chết mới phải." Mai Trường Lâm điềm nhiên nói.
"Hả?" Trần Phong bị chọc giận đến bật cười vì độ vô liêm sỉ của Kiếm Vũ các vượt qua sức tưởng tượng của hắn, những kẻ này, cho dù bị người ta giết ngược cũng đổ hết sai lầm về phía của đối phương.
Hắn không muốn nói chuyện với mấy kẻ này nữa, trực tiếp rút kiếm Thiên Tùng Vân ra.
Mà Mai Trường Lâm cũng không nói gì nữa, cơ thể hơi chuyển động, linh lực cuồng bạo cứ thể bạo phát ra ngoài, tạo thành một cơn bão linh lực ngập trời, bắn phá bừa bãi sang bốn phía.
Cảm ứng được làn sóng linh lực này, vẻ mặt Trần Phong nghiêm túc hẳn.
Mặc dù Trần Phong chỉ hận không thể chém mụ phù thủy này thành ngàn mảnh, nhưng không thể không thừa nhận, năng lực của người này không hề ngang tầm với mấy người Tả Huy và Bắc Vương.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.