Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 207: Một thiếu niên




Có được khí Huyền Hoàng trong cả hồ này, Trần Mộc chắc chắn không còn phải lo lắng thiếu hụt năng lượng nữa, hiện tại điều duy nhất hắn cần lo lắng đó là cơ thể của bản thân mình có thể chịu được bao nhiêu tác động của khí Huyền Hoàng!
Suy cho cùng, mặc dù khí Huyền Hoàng có hiệu quả cường hóa thân thể vô cùng rõ rệt, nhưng nếu thuốc bổ càng tốt, mà cơ thể lại không thể chịu đựng sẽ biến thành hỏa độc công tâm, đốt cháy cả người ngay cả tro cũng không sót lại!
Nhưng hiện tại, Trần Mộc không quan tâm nhiều như vậy, đầu tiên hắn điên cuồng hấp thu khí Huyền Hoàng vào trong cơ thể, sau đó thông qua tôi luyện thân thể chậm rãi tiêu hóa khí Huyền Hoàng!
Không giống như sự hấp thu và nuốt chửng điên cuồng của Trần Mộc, đám người Liễu Thanh Hân và Mục Thâm đang cẩn thận từng chút một hấp thu năng lượng Huyền Hoàng bên trong chất lỏng màu vàng.
Cho nên, nhìn từ thế giới bên ngoài, hồ Huyền Hoàng này gần như có tám phần năng lượng đã bị Trần Mộc hấp thu, hai phần còn lại được trao cho Mục Thâm và Đàm Tùng bọn họ.
“Tên nhóc này, công pháp tu luyện cũng bi3n thái quát”, Lâm Triều Ca nhìn thấy tỷ lệ năng lượng phân chia bên trong hồ Huyền Hoàng, không nhịn được nhíu mày.
Ông có thể cảm nhận được, toàn bộ công pháp mà Trần Mộc tu luyện thật sự khác một trời một vực so với đám người Mục Thâm và Đàm Tùng, tên nhóc này quả thực ẩn giấu rất nhiều thủ đoạn mà người bình thường không có được!
Đứng trước bờ hồ Huyền Hoàng, Ngô Khôn nheo mắt lại, trong mắt hiện lên mấy tia lạnh lẽo, biểu hiện của Trần Mộc càng xuất sắc, địch ý trong lòng hắn ta càng sâu!

Cùng lúc đó, 30 vạn ky binh đã tập trung xung quanh Linh Lung Thánh Sơn.
Binh lính mặc áo giáp đen mênh mông hình thành một đại dương.
Gió mạnh gào thét, không khí sơ xác tiêu điều lạnh băng cùng với sát phạt không ngớt, trộn lẫn với nhau lan rộng giữa trời đất.
Vô số đầu người và chiến thương sắc bén hình thành nên từng bức tường vây phòng thủ kiên cố.
“Nghiêm tướng quân, chúng ta đã bày ra ba tuyến, cho dù là cường giả cảnh giới Vạn Pháp đến đây thì cũng chết chắc rồi!"
Gió lớn gào thét dữ dội, một binh lính đến trước mặt Nghiêm Chung báo cáo mang theo không khí xơ xác.
Nghiêm Chung nắm Giao Long Trọng Huyền trong tay, lên ngựa, gật đầu: “Tốt!”
Vẻ mặt tướng sĩ hơi khó hiểu, hỏi: “Tướng quân, chúng ta bố trí thiên la địa võng này là muốn giết vị cường giả nào sao?"
“Không phải là vị cường giả nào, là một thiếu niên!” Nghiêm Chung nói.
“Một thiếu niên?”. Nghi hoặc trong mắt tướng sĩ càng lớn.
“Nếu hắn không chết, giang sơn Ninh Quốc sẽ nguy hiểm!”, Nghiêm Chung mang sắc mặt nghiêm trọng nói.
Sau khi hoàng đế cho ông ta xem thông tin của Trần Mộc, ông ta hết sức kinh hãi.
Trong thời gian ba tháng ngắn ngủi, thiếu niên trước kia bị người khác coi là kẻ ngu ngốc lại có thể g iết chết tất cả thiên tài của Kiếm Vũ Các, ngay cả vinh quang của tam hoàng tử tử cũng bị lu mờ trước mặt hắn.
Hắn được tất cả các thiên tài trong hoàng thành gọi là "Đứa con của kỳ tích".

Hoàng đế không biết Trân Mộc có trung thành với Ninh Quốc hay không, nhưng mà Tam hoàng tử trước đó đã muốn giết hắn, vì vậy cũng trở thành kẻ đối đầu của hắn, ông ta tuyệt đối sẽ không để cho mối đe dọa như vậy tồn tại.
Cho nên, vì giang sơn Ninh Quốc, tên nhóc này phải chết!
“Đợi lát nữa nghe lệnh của ta!”, Nghiêm Chung lạnh giọng nói.
Trong khi 30 vạn quân ky binh đang tích trữ hàng hóa xung quanh Linh Lung Thánh Sơn.
Trong Hạ phủ.
Hạ Thiên Hùng đứng trước mặt Hạ Vấn Thiên, vẻ mặt khó tin nhìn cha mình.
Ông nghi ngờ rằng, tai của mình nghe nhầm rồi?
Hay nói cách khác, cha của mình, thực sự già rồi nên hồ đồ.
"Cha, cha đang đùa con sao? Cha muốn con dẫn theo ba vạn Thiết Lâm Quân, giúp một thiếu niên rời đi à?”

Hạ Thiên Hùng nắm chặt nắm tay, trên trán nổi đầy gân xanh.
“Đúng vậy, lão phu không để hắn chết, hắn không thể chết!”, Hạ Vấn Thiên nói chắc như đinh đóng cột.
"Cha, người đang nói gì vậy? Con thừa nhận, tiểu tử đó rất xuất sắc, rất chói mắt, hắn có thể được gọi là Đứa con của kỳ tích đã chứng minh khả năng của hắn!”
“Nhưng mà, điều này không đáng để chúng ta đánh cược vận mệnh toàn bộ Hạ phủ để bảo vệ hắn!”, Hạ Thiên Hùng kích động nói.

“Ta có thể khẳng định rằng, chỉ cần hắn có thể sống sót qua lần này, chỉ cần hắn có thể rời khỏi Ninh Quốc, không đến hai năm, Hạ phủ chúng ta không những không sụp đổ, còn có thể lên đến một tâm cao mới!”, Hạ Vấn Thiên nhỏ giọng nói.
“Hầy, cha, người hồ đồ thật rồi!” Hạ Thiên Hùng sắp phát điên đến nơi!
"Thiên Hùng, con tin tưởng lão phu một lần nữa, chỉ lần này thôi, được không?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.