Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 191: Kẻ nào dám gây rối ở đây




Trần Mộc nghe thế nhíu mày.
Khương phủ là cửa nhà tướng nên có rất nhiều cường giả, ngay cả người đạt cấp Thần Tàng cũng có nữa là.
“À phải rồi!”. Khương Biệt Hạ lại nhớ ra gì đó vội nói thêm: “Tốt nhất là ngươi nên cách xa muội muội nhà ta một xíu đi, đừng có dạy hư nàng!”
Khương Biệt Hạ nói xong cũng vơ lấy bầu rượu, ném ra một tờ ngân phiếu rồi xoay người nhảy ra ngoài cửa sổ, biến mất trong màn đêm.
Cơ thể của Trần Mộc dần thả lỏng, ít nhất giờ hắn đã biết Khương Âm không chết. Còn mấy chuyện khác ra sao, hắn không còn lo nữa.
Với năng lực của Khương Âm, linh căn Hàn Nguyệt có thể gây tổn thương cho hắn vào đêm trăng tròn, nhưng vết thương cũng chẳng mấy nặng.
“Kẻ nào dám gây rối ở đây!”. Lúc này giọng của Long Tiêu vọng từ dưới lầu lên.
Ngay sau đó, bóng người của đội chấp pháp Hoàng Thành lập tức xông vào, tính số lượng cũng hơn mấy trăm người.
Long Tiêu đã muốn giết Trần Mộc từ rất lâu rồi, nên để bớt đẻ thêm chuyến, Trần Mộc cũng không muốn ở lại nơi này lâu, hắn lập tức xoay người nhảy ra khỏi cửa sổ như Khương Biệt Hạ.

Sau khi Long Tiêu xong vào đã quét qua đám ồn ào trong tòa nhà, ngay sau đó ông ta lại nhắm thẳng tới lầu hai. Nhưng giờ phút này cửa sổ lầu hai đã mở ra, còn trong phòng đã vắng tanh rồi.
Vẻ mặt của Long Tiêu lập tức đen lại, ông ta biết đã đến chậm, để những tên nhãi kia chạy thoát!
“Thưa đội trưởng Long, ba người này đều là đệ tử của Kiếm Vũ Các!”, một thành viên đội chấp pháp lên tiếng.
Long Tiêu nghe thế mới dời ánh mắt, nhìn thoáng qua ba cái xác kia.
Chỉ một cái liếc mắt cũng có thể nhận ra ba người này bị người ta giết bằng một nhát kiếm! Vả lại, kỹ năng dùng kiếm như thế này tuyệt đối không thể là kiếm tu bình thường.
Và trong Hoàng Thành này, chỉ Trần Mộc mới có kiếm thuật tinh tế như vậy.
“Đuổi theo!”, Long Tiêu đen mặt, lạnh lùng quát.
Trần Mộc dám gây chuyện ở địa bàn của ông ta chứng minh hắn không xem ông ta ra gì rồi.
Cả đám người lập tức lũ lượt chạy khỏi Thanh Phương Lâu, bắt đầu túa ra tìm kiếm khắp đường phố. Họ không bỏ qua bất cứ ngóc ngách nào.

Mà giờ phút này tại một con thuyền hoa đang trôi lơ lửng giữa Xuyên Hồ, Trần Mộc ló đầu ra theo dõi bóng đám người Long Tiêu dần dần đi xa với con ngươi đen láy. Bấy giờ hắn mới quay đầu nhìn một cô gái trong thuyền đang tiến tới
Cô gái này mặc một bộ váy lụa màu tím nhạt, vóc người mềm mại uyển chuyển, tay ngọc thon dài đang ôm cổ tỳ bà.
Gương mặt xinh đẹp nghiêng nước đã bị một tấm màn sa mỏng che lại, chỉ để lộ ra đôi mắt linh động, trong vắt giống như chứa thứ gì đó cuốn hút người nhìn, khiến người ta chỉ cần nhìn một lần đã không muốn chuyển ánh nhìn đi chỗ khác.
“Làm phiền cô nương rồi!”, Trần Mộc ôm quyền thể hiện thái độ cảm ơn, sau đó cẩn thận bước ra rồi rời khỏi con thuyền hoa.
“Thiếu hiệp vô duyên vô cớ nhảy vào thuyền hoa của tiểu nữ, tiểu nữ giúp thiếu hiệp bớt đi một ít phiền phức, thế mà chỉ nói cảm ơn xong là chạy thế sao?”
Lông mi dài của cô gái kia khẽ rung động, đôi mắt đẹp từ từ nâng lên nhìn Trân Mộc hỏi.
“À đúng rồi!”.
Trần Mộc nhớ ra gì đó, vội vàng móc ra một tấm ngân phiếu năm trăm lượng từ nhẫn không gian rồi đặt lên bàn nói: “Không cần thối, xin cáo từ!”
Cô gái ngơ ngác nhìn năm trăm lượng trên mặt bàn.
Nhưng ngay sau đó đôi mắt đẹp lập tức dâng lên lửa giận.
“Tên thối tha kia, ngươi nghĩ ta là cái gì?”
Ánh mắt của cô gái tràn ngập sát khí nhìn chăm chú vào Trần Mộc.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.