Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 163: Giết người không dao




Giết người không dao!
Không chỉ có Kiếm Vũ Các làm được!
Trần Mộc cũng có thể làm được, hơn nữa, hắn càng có thể tàn nhãn hơn!
"Trân Mộc, ta nhất định sẽ giết ngươi, ta bảo đảm, ta chắc chắn sẽ giết ngươi!"
Hoắc Huyền Vũ đau đớn nhưng vẫn cắn răng như cũ, ánh mắt tràn ngập thù hận nhìn chằm chăm Trần Mộc, lớn tiếng gầm lên.
"Mẹ nó, đúng là hèn hại"
Sắc mặt Trần Mộc dữ tợn, kéo thân thể Hoắc Huyền Vũ đứng lên, bất chợt ấn đầu hắn ta xuống đất.
Bịch!
Bịch!
Bịch!

Liên tiếp ba tiếng nổ lớn nặng nề vang lên, đầu của Hoắc Huyền Vũ giống như một quả tú cầu, bị ấn mạnh xuống đất, đập mạnh ba lần.
Đầu rơi máu chảy, Hoắc Huyền Vũ gần như bất tỉnh!
"Trân Mộc, nếu ngươi dám động vào huynh ấy lần nữa, ta diệt cả nhà ngươi!"
Tần Như Nguyệt thấy vậy, khuôn mặt điên cuồng, lớn tiếng rống lên!
Trân Mộc không nói lời nào, vung một kiếm chặt đứt đầu Hoắc Huyền Vũ.
"Nói cho ta biết, ngươi diệt cả nhà ta thế nào?"
Trần Mộc cầm kiếm Thiên Tùng Vân nhuốm máu, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh như băng.
Thân thể mềm mại của Tân Nhược Nguyệt run rẩy kịch liệt, hai hàng nước mắt nóng hổi chảy xuống từ đôi mắt xinh đẹp, nàng ta kêu khóc thảm thiết: Hoắc sư huynh!"
“Tên điên này!"
Nhìn thấy dáng vẻ Trần Mộc độc ác như vậy, mọi người xung quanh đều cảm thấy ớn lạnh trong lòng.

Giết người không dao! Thủ đoạn này thậm chí còn độc hơn cả Kiếm Vũ Các!
Nghĩ đến khuôn mặt tuấn tú kiêu căng mà dịu dàng của Hoắc Huyền Vũ lưu lại trong lòng, lại nhìn hình dáng chết không toàn thây trước mặt, Tân Như Nguyệt không thể khống chế được sát khí ngập trời trong lòng nữa, nước mắt lưng tròng, lớn tiếng gầm nhẹ: “Trần Mộc, ta nhất định sẽ giết ngươi!"
Nói xong, Tân Như Nguyệt nắm chặt thanh kiếm trong tay, đôi mắt đẹp lộ ra sát khí cuồn cuộn.
Tuy nhiên, nàng ta chưa kịp xông lên thì đã bị Thẩm Thương túm lấy.
"Tần sư muội, ngươi là đệ tử có thiên phú cao nhất Kiếm Vũ Các, ngươi không thể chết được!"
“Sau này hãy báo thù cho chúng tai”
Thẩm Thương trịnh trọng nói, nói xong liền dùng một lực mạnh ném Tân Như Nguyệt về phía sau.
"Trầm sư huynh!" Nhận ra được ý đồ của Thẩm Thương, rốt cuộc Tân Như Nguyệt không thể kiềm chế được nữa, khóc lớn.
“Đi!” Thẩm Thương gầm lên!
Thực lực của Trần Mộc đã vượt xa dự đoán của mấy người bọn họ.
Hắn quá mạnh mất
Hơn nữa không chỉ mạnh bình thường! Giống như hàng duy đả kích!
Vốn dĩ bọn họ không cùng đẳng cấp!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.