Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 145: Hạ chỉ lan




Mọi người đều ngạc nhiên mà nhìn một đội ngũ điên cuồng chạy trốn một đội ngũ điên cuồng đuổi theo. Một đám đệ tử trẻ tuổi của các đại gia tộc đồng thời đuổi giết hai người trẻ tuổi, cái cảnh tượng này gần như dọa ngây người mọi người.
“Chuyện gì vậy? Thằng nhãi Trần Mộc kia lại làm ra chuyện trời đánh gì nữa hả?”
“Nghe nói hắn đạt được truyền thừa của đại trưởng lão Thất Huyền tông!”
“Trời ạ, là truyền thừa của đại trưởng lão Thất Huyền tông thật hả?”
“Mau mau mau, mau đuổi theo đi, nếu có thể cướp đồ vật từ tay hắn thì phát tài rồi!”
Đủ loại bàn tán sôi trào càn quét khắp núi Thánh Linh. Những người nghe nói là truyền thừa của đại trưởng lão Thất Huyền tông đều đỏ mắt, tham lam mà nhìn Trần Mộc đang lao nhanh.
Kết quả là càng ngày càng nhiều người gia nhập đại quân đuổi giết, lên tiếng đuổi bắt Trân Mộc.
“Mộc ca ghê gớm quá đi, vậy mà có thể bắt được truyền thừa của đại trưởng lão Thất Huyền tông!”
Đám người Tôn Béo Đàm Tùng nghe nói chuyện này thì đều thay đổi sắc mặt, chạy nhanh ra khỏi sơn cốc.
Đám người Phong Vu Mộc cũng nảy lên vẻ nồng nhiệt. Bọn đuổi theo đầu không phải là đèn cạn dầu, cả một bọn nhiều người đi vào sơn cốc, đến cùng lại bị Trần Mộc chiếm lợi hết.

Nói không chừng ấn Thần đại địa cũng nằm trong tay Trần Mộc.
“Liễu tỷ, bây giờ phải làm sao đây?” Tôn Béo hỏi Liễu Thanh Hân.
“Làm sao hả, đương nhiên là đi giúp đỡ rồi!”
Liễu Thanh Hân mặt mày lạnh lẽo, thằng nhãi kia biết gây chuyện quá đi.
Đám người Liễu Thanh Hân lập tức đuổi theo. Có điều, hiện giờ Trần Mộc không thể dừng lại được, chỉ có thể liều mạng chạy phía trước. Vậy nên, mặc dù đám người Liễu Thanh Hân liều mạng chạy phía sau, muốn giúp Trần Mộc chặn lại một ít người, cũng chạy theo không kịp.
Mà ở phía trước nhất, thân thể Trần Mộc như biến thành một luồng sáng lao nhanh qua rừng rậm, vừa cố gắng chạy thoát khỏi đội ngũ đuổi giết, vừa tìm địa hình có lợi cho mình ở xung quanh.
“Dường như chúng ta thọc trúng tổ ong vò vẽ rồi!" Ôn Chi Huyền nhìn thoáng qua đám người phía sau, nhíu mày lại, mặt mày trở nên nặng nề.
Nàng biết không thể bị đuổi theo mãi được, cần phải nghĩ cách thoát khỏi đám người phía sau mới được.
Xoát!
Một mũi thương sắc bén đột nhiên vọt ra từ bên trong rừng rậm.
Mũi thương kia dường như mang theo làn sóng đáng sợ có thể xé rách đất trời, đập nát mọi cây cối và tảng đá mà nó đi lướt qua.
Ngay sau đó, mũi thương chỉ về phía đám người đuổi theo, bọn họ vội vàng dừng lại, vẻ mặt kiêng kị nhìn về phía trước.
Một bóng hình xinh đẹp không biết đứng sau Trần Mộc từ khi nào. Trước mặt hắn là một khe lửa do mũi thương sắc bén để lại, ánh sáng sắc nhọn vẫn còn quanh quẩn xung quanh khe hở khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
“Hạ Chỉ Lan?” Sau khi thấy rõ người kia, mặt mày mọi người đều trở nên nghiêm túc.
Bọn họ đều quen biết với người đột nhiên xuất hiện. Nàng chính là người trẻ tuổi dẫn đầu Hạ phủ!

Trần Mộc quay đầu nhìn thoáng qua Hạ Chỉ Lan. Rõ ràng là hắn cũng không ngờ Hạ Chỉ Lan sẽ xuất hiện tại giây phút mấu chốt này.

“Trần tiên sinh, Ôn tiểu thư, các ngươi đi trước đi, ta cản phía sau cho các ngươi!” Hạ Chỉ Lan cười nhạt nói.
“Ừ"
Trần Mộc gật đầu. Hắn là một người có quyết đoán, không hề dài dòng, xoay người nhảy ngay vào phía bên trái rừng rậm.
Với thực lực của Hạ Chỉ Lan, đám người kia có thể làm nàng bị thương, nhưng chắc chắn là không giết được nàng.
Huống chỉ, ai cũng biết Hạ lão gia tử thương yêu cô cháu gái này nhất trong Hạ phủ. Nếu Hạ Chỉ Lan chết vào tay một người trẻ tuổi nào đó, thì chắc là gia tộc của người trẻ tuổi ấy phải gánh chịu cơn giận ngút trời của Hạ phủ.
Nhìn chung toàn bộ Ninh Quốc, ngoại trừ hoàng thất ra thì chắc là không có bất cứ thế lực nào có thể gánh nổi Hạ phủ dốc hết thực lực đánh tới, kể cả Kiếm Vũ Các cũng không được.
Vậy nên Trần Mộc mới không hề do dự quay người bỏ chạy.
Còn Ôn Chi Huyền thì chạy về phía bên phải rừng rậm. Hai người tách ra chạy mới có thể giảm bớt gánh nặng của nhau.
Thấy Trần Mộc nhảy vào trong rừng rậm, đám người đuổi theo lập tức luống cuống, một người trong đó cắn răng, vẻ mặt hung ác vọt lên.
Chỉ là hắn ta còn chưa kịp nhảy vào trong rừng rậm, thì một mũi thương có lực sát thương cực mạnh đã xuyên qua, ghim hắn ta lên trên mũi thương.
Máu tươi phún ra, hắn ta hoảng sợ trợn mắt, lại chỉ có thể thấy được ánh mắt lạnh lẽo đến tận xương của Hạ Chỉ Lan.
“Ta khuyên các vị một câu, khe rãnh này là đường ranh giới †a vạch ra cho các vị, vượt qua đều sẽ chết!”

Hạ Chỉ Lan cầm chiến thương Hỏa Liên, dáng vẻ uy nghiêm, rất có phong thái của một nữ anh hùng. Hơn nàng, nàng mỗi năm đều ở trong quân rèn luyện chém giết, trên người có loại sát khí mà những người cùng lứa không có.
Dưới lời nói dửng dưng lại ẩn chứa sát khí dữ tợn, mấy trăm người tại hiện trường đều có vẻ sợ hãi.
“Chẳng lẽ là đời trước thằng nhãi kia chết trên tay phụ nữ? Vậy nên hiện giờ mới luôn có phụ nữ ra giúp hắn?” Mặt mày Tần Như Nguyệt trở nên vô cùng khó coi.
Trước đó là đạo sư Khương Âm, bây giờ lại là Hạ Chỉ Lan, Ôn Chi Huyền.
Cả một đám đều là thiên tài của Ninh Quốc, nhưng mà bây giờ lại đều đứng về phía Trần Mộc.
Sắc mặt đám người Hoắc Huyền cũng trở nên cực kì âm trầm.
Hạ Chỉ Lan là thiên tài đứng đầu Hạ phủ, thực lực đã đạt tới cảnh giới Thông Thiên, còn đứng hàng thứ tư trên bảng Thiên Kiêu, ngay cả Hoắc Huyền Vũ cũng chưa chắc là đối thủ của nàng.
“Hạ Chỉ Lan, chuyện này không liên quan đến Hạ phủ, mau tránh ra!” Tân Như Nguyệt chợt bước ra, lạnh lùng nói.
“Chỉ cần là chuyện của Trần Mộc thì đó chính là chuyện của Hạ Chỉ Lan tai”
“Muốn động đến hắn hả, bước qua thi thể ta rồi nói!” Hạ Chỉ Lan lạnh lùng nói.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.