Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 139: Ngươi định cứ rời đi như vậy sao




Có thể tìm ra nhiều đồ vật như vậy, Trần Mộc và Ôn Chi Huyền hoa hết cả mắt, trong đôi mắt xinh đẹp của Ôn Chi
Huyền hiện lên sự thèm thuồng.
Những đồ vật mà lão già này giấu đi không ít tí nào.
Tuy rằng nàng là đại tiểu thư của Thương Hội Thánh Long, nhưng có rất nhiều thứ thuộc về đại trưởng lão của Thất Huyền Tông ngay cả Thương Hội Thánh Long bọn họ cũng không có, nàng lập tức động lòng.
Tuy nhiên, khi nàng đưa tay chuẩn bị nhận lấy thì bị Trần Mộc hất tay ra, giấu hết mọi thứ trong nhẫn không gian, chuẩn bị mang về!
Đồ của lão già này tốt hơn rất nhiều so với những đồ hắn vơ vét được trước đói
Hơn nữa ấn thần còn ẩn giấu ở bên trong. Chuyến đi này cũng không tính là vô ích. “Ngươi làm gì vậy?”, Ôn Chi Huyền giận dữ nói. “Làm gì đâu?”
"Phân chia chiến lợi phẩm đi chứ, ta đến đây cùng với ngươi, ta cũng có phần, ngươi lấy hết thì sao được!"
“Ta là người tìm thấy sơn động. Nhẫn không gian cũng là do ta tháo ra, tất cả đều do ta làm, còn cô, trừ ở một bên nhìn ra thì còn làm cái gì nữa? Dựa vào đâu mà đòi chia chiến lợi phẩm chứ!”
Ôn Chi Huyền lập tức không vui nói: "Nhưng chúng ta cùng nhau đến, chẳng lẽ không nên chia cho ta một chút sao?"
"Được, ta cũng là người có lương tâm, ta tặng cho cô bộ hài cốt này, không cần cám ơn, cáo từ!", Trần Mộc lạnh nhạt nói.

Nói xong, Trần Mộc liền xoay người rời đi!
“Trần Mộc!”. Ôn Chi Huyền tức giận muốn bùng nổ, đuổi theo hắn ra bên ngoài, chặn đường Trần Mộc, “Sao ngươi có thể làm như vậy? Chúng ta là một đội, hơn nữa, nếu không phải cha ta đưa tấm bản đồ này cho ngươi, ngươi có thể tìm đến nơi này sao? Đúng thật là... vong ơn bội nghĩa!"
Trần Mộc hơi khựng lại, bất đắc dĩ nhìn thiếu nữ thanh nhã trước mặt.
“Thật ra, chia cho cô một ít cũng không có gì, nhưng cô phải đồng ý một yêu cầu của ta!", Trần Mộc nói.
"Yêu cầu gì vậy?", Ôn Chi Huyền nghi ngờ nhìn hắn: “Đừng bảo ngươi thích ta? Sau đó đòi cưới ta cho bằng được nha?"
Nàng rất nghi ngờ mục đích của hắn.
Trần Mộc không nói nên lời, vị đại tiểu thư này cảm thấy bản thân mình là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ à?
Chẳng lẽ nàng ta thực sự nghĩ rằng mình có tiền có nhan sắc, người khác đều sẽ thích nàng ta hay sao?
Trân Mộc há miệng, lời nói đột nhiên thay đổi, hắn nghiêm túc gật đầu.
“Ừ, đúng vậy, ta thích cô, không ngờ đã bị cô nhìn thấu! Ta không còn cách nào, không thể che giấu thêm nữa!”
“Ngươi..”. Hai má Ôn Chi Huyền đột nhiên ngượng ngùng đỏ bừng lên.
Nàng không ngờ rằng, Trần Mộc thực sự thích mình! Nhưng mà, có ai lộ liễu trắng trợn như thế chứ! Nàng không hề có chút phòng bị nào.
“Thời gian chúng ta quen biết quá ngắn, ngươi.... để ta suy nghĩ một lát!”, Ôn Chi Huyền ngại ngùng nói.
Nếu như là người khác nói với nàng những lời này, chắc chắn nàng sẽ từ chối không một chút do dự.
Nhưng không biết vì điều gì, nàng lại có cảm giác muốn tìm hiểu Trần Mộc, dù sao hắn cũng rất thần bí!
Trần Mộc nhìn Ôn Chi Huyền, cô bé này dễ lừa như vậy sao?
Đáy lòng Trần Mộc dâng lên một chút cảm giác tội lỗi, có phải hắn đùa hơi quá rồi không?
“Ta đùa cô một chút thôi, đừng cho là thật!”, Trần Mộc vội vàng giải thích.

“Không sao, ta không từ chối ngươi!”
Ôn Chi Huyền cười, nàng cảm thấy, Trần Mộc nhất định cho rằng nàng sẽ từ chối, sẽ khiến hắn bối rối, không còn mặt mũi. Đàn ông mà, ai chẳng có chút tự ái!
Trần Mộc cạn lời. Thôi xong, giải thích không rõ nữa rồi!
“Quên đi, quên đi, cha cô tặng tấm bản đồ cho ta, ta cũng ngại khi chiếm hết hợi ích!”
Trần Mộc đổ hết đồ bên trong nhẫn không gian ra ngoài một lần nữa.
Thành thật mà nói, nếu không phải Ôn hội trưởng tặng cho hắn tấm bản đồ này, chỉ sợ hắn cũng không thể tìm được đến đây, cho nên, Thương Hội Thánh Long xứng đáng nhận một nửa tài sản này.
Trần Mộc chọn lọc những thứ được đổ ra từ bên trong, bất kể là thất phẩm đan dược, Hồng Kim Long Tủy đan hay lục phẩm đan dược, hắn đều phân một nửa cho Ôn Chi Huyền.
Bên trong chiếc nhẫn không gian này còn có một hạt giống màu nâu đất, mà hạt giống này thực chất là ấn Thần.
“Những đồ này đều thuộc về cô!”
“Những đồ này thuộc về tai”
Trần Mộc lấy một nửa đồ vật, bao gồm cả ấn thần, đương nhiên Ôn Chi Huyền không nhận ra ấn thần đấy, nàng tưởng rằng đó chỉ là vật không quan trọng nên chẳng để tâm.
Sau khi nhìn thấy trước mắt có nhiều đồ vật giá trị như vậy, nàng đã vui như mở cờ, làm gì còn nhớ đến hạt giống không bắt mắt ở trên tay Trần Mộc chứ.
“Ngươi vẫn còn chút lương tâm!”

Ôn Chi Huyền nhanh chóng đem những thứ này bỏ vào trong nhãn không gian, giống như sợ rằng Trần Mộc hối hận.
Thấy vậy, Trân Mộc cười, cũng không để bụng.
Sau khi phân chia xong xuôi, Trần Mộc không ở trong hang động thêm nữa, xoay người muốn đi ra khỏi hang động này.
“Chúng ta quay về thôi!”, Trần Mộc cười nói. Tuy nhiên, ngay lúc hắn đang chuẩn bị rời đi, một giọng nói non nớt kỳ ảo đột nhiên vang lên trong lòng hắn: "Ngươi định cứ rời đi như vậy sao?"
Nghe thấy âm thanh này, Trần Mộc lập tức dừng lại, quay đầu nhìn Ôn Chi Huyền, hỏi: "Vừa rồi cô nói gì vậy?"
Ôn Chi Huyền nhíu mày xinh lại: “Không có nói gì! Sao vây?”
Trần Mộc không nói chuyện, nhưng trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, rõ ràng vừa rồi hắn nghe được một giọng nói.
Là ảo giác sao? Trần Mộc lắc đầu, đang muốn ởi tiếp ra khỏi sơn động, nhưng vào lúc này, thanh âm non nớt đó lại vang lên một lần nữa: "Đừng đi!"
Trần Mộc ngây người, lần này, hắn lại lại hẳn, nhìn Thiên Tùng Vân Kiếm ở trong tay.
Giọng nói vừa rồi, hình như phát ra từ trong Thiên Tùng Vân Kiếm!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.