Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 124: Cứu ta




Một lúc sau, Liễu Thanh Hân do dự nói: "Này!" "Sao vậy?" Trần Mộc khó hiểu nhìn nàng.
"Những lời ta nói lúc trước người đừng để ở trong lòng!" Liễu Thanh Hân bỗng nhiên nói.
"Những lời nào?” "Là... là những lời ta nói lúc trước, đó, kìa!" "Lời trước, đó, kìa là gì?"
"Thì chính là đó đó!"
"Được, ta hiểu rồi." Trần Mộc gật đầu. Liễu Thanh Hân liếc mắt, giận dữ nhìn hẳn.
"Là lúc lần đầu ngươi tới Đan Lâu, khi ấy ta đã nói với người mấy câu, nói thực lực ngươi rất yếu, yêu cầu người rời khỏi Đan Lâu, nếu không ngươi sẽ là gánh nặng của bọn ta, đại loại như vậy! Ta muốn rút lại những lời khi đó, là ta nông cạn!" Liễu Thanh Hân nhỏ giọng lầm bầm.
Trần Mộc kinh ngạc nhìn nàng ấy, lần đầu tiên hắn thấy một người lạnh như băng, luôn tỏ vẻ người lạ chớ gần như Liễu Thanh Hân sẽ đột nhiên nói ra những lời này.

Dường như cảm nhận được ánh mắt chòng chọc của Trần Mộc, đôi má tuyệt sắc của Liễu Thanh Hân tức khắc ửng đỏ, đôi mắt lưu ly vừa trốn tránh vừa ngại ngùng, tựa như một cô bé, giận dữ nói: "Này, người nhìn ta làm gì?"
Trần Mộc cười cười, lắc đầu nói: Những chuyện đó đều là quá khứ, cô không nhắc thì ta cũng đã quên! Hơn nữa, hiện tại chúng ta đã chung một đội, không cần phải giữ chuyện này trong lòng!"
Nghe vậy, Liễu Thanh Hân thở phào nhẹ nhõm, mấy ngày nay nàng ấy đã tận mắt chứng kiến thực lực của Trần Mộc, tuy cảnh giới của tên này yếu nhưng sức chiến đấu lại cao đến nực cười, giống như là quái vật.
Tuy vậy, đối phương luôn liều mạng tu luyện, có được sức chiến đấu như thế cũng hợp lý!
Trần Mộc duỗi người, cơ thể căng cứng thả lỏng được đôi chút, cười nói: "Tối hôm nay cô trông coi trước, nửa đêm đến sáng ta thay cho côi"
"Không cần, ngươi nghỉ ngơi đi, tối nay mình ta canh gác là được!" Liễu Thanh Hân nói.
Cảnh giới của nàng cao nhất trong toàn đội, cho nên linh lực cũng dồi dào nhất, đương nhiên không cần điều tức.
"Ngoan, nghe lời nào, bây giờ cô đã có bạn đồng hành!"
Trần Mộc mỉm cười, nhéo khuôn mặt trái xoan của nàng, đứng dậy đi về phía sau.
Liễu Thanh Hân thoáng kinh ngạc, sau hai giây mới kịp phản ứng, hai má xấu hổ đỏ bừng, tức giận nói: "Tên lưu manh, dám động tay động chân với taI"
Trần Mộc mỉm cười, không tranh cãi với nàng ấy nữa, xoay người chuẩn bị đi vào lều trại.
Chạy cả ngày trời, mệt muốn chết!

Bây giờ hắn chỉ muốn nghỉ ngơi ngay thôi!
Nhưng sau đó, trong khu rừng tối tăm, một bóng đen bỗng nhiên lao tới phá nát cây cối xung quanh, vẻ mặt kích động.
"AI" Liễu Thanh Hân lập tức bật dậy, tay năm chặt đuôi kiếm.
Ánh mắt Trần Mộc tức khắc trở nên sắc bén, nhìn chăm chăm người vừa mới đến. Sau đó, Trần Mộc và Liễu Thanh Hân đồng thời lộ ra vẻ kinh ngạc.
Người vừa đến là một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, vẻ mặt hoảng sợ, đầu đang chảy máu không ngừng, quần áo trên người bị máu nhuộm đỏ, hình như bị thương rất nghiêm trọng.
Sau khi thấy có người tới, vẻ mặt tràn ngập sự kích động và sợ hãi như đã nắm được cộng rơm cứu mạng, điên cuồng kêu cứu.
"Cứu ta, xin các người hãy cứu tai"
"Có người muốn giết ta, cầu xin các người, xin giúp ta!"
Người thanh niên loạng choạng té ngã xuống đất, nhưng ánh mắt vẫn đong đầy ý cầu cứu, lo lắng nhìn về phía Liễu

Thanh Hân.
Nhóm người Mục Thần nhanh chóng tỉnh lại, đứng lên nhìn người vừa mới đến.
Xoạc.
Lúc này, một vệt sáng đột nhiên bay ra từ trong rừng, sát khí lạnh như băng, tàn nhãn đâm xuyên qua tim thiếu niên.
Một đòn mất mạng! Thiếu niên mở to mắt, nhìn chằm chằm bọn người Liễu Thanh Hân, nghiến răng nghiến lợi nói: "Bọn họ... Bọn họ không phải người Ninh Quốc!"
Nói xong những lời này, thiếu niên hóa thành một thi thể rồi ngã xuống lò phía sau, một nhóm người lạ mặt từ từ xuất hiện.
Là một nhóm người trẻ tuổi mặc y phục màu tím, khoảng bảy tám người, dường như từ cùng một thế lực.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.