Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 119: Dương đỉnh




"Dương Đỉnh"
Sáu người khác của nhà họ Dương đều lộ vẻ mặt khiếp sợ, khẽ gầm lên.
Sau khi Dương Đỉnh rơi xuống đất lập tức phun ra một ngụm máu tươi.
Cánh tay va chạm với Trần Mộc kia đã hoàn toàn trở nên máu thịt be bét.
Hắn ta trợn tròn mắt nhìn chăm chằm Trần Mộc, trong lòng dấy lên sóng to gió lớn.
Cảnh giới Ngưng Hải tầng thứ chín?
Không ngờ chỉ hơn một tháng ngắn ngủi, thực lực của người này đã đạt đến cảnh giới Ngưng Hải tầng thứ chín. Chuyện này làm sao có thể?
Phải biết rằng, hơn một tháng trước ở trong Hoàng Thành khi giao đấu với đám người Triệu Thụ, hắn chỉ mới ở cảnh giới Ngưng Hải tầng thứ sáu mà thôi.
Chỉ hơn một tháng ngắn ngủi, thực lực của hắn đã tăng vọt lần nữa.
Chỉ là lần nâng cao thực lực này nhanh đến mức khiến hắn ta khó mà tin nổi, tên này đúng là quái vật khác loài.

"Đừng đánh đơn độc nữa, cùng xông lên giết hắn ta đi." Thiếu nữ buộc tóc đuôi ngựa mặt mày khó coi mở miệng nói.
Năm người còn lại cũng lộ ra vẻ mặt dữ tợn, linh lực vô cùng điên cuồng cuồn cuộn không dứt bắt đầu bùng nổ.
Sáu người cùng rút ra đao kiếm của mình ra, dưới sự bao phủ của linh lực, mấy đao kiếm này lập tức phát ra tiếng ong ong giống như rồng ngâm hổ gầm, trầm bổng giống như làn sóng cực đoan mạnh mẽ.
Nhà họ Dương trở nên giàu có từ nghề làm vũ khí, nắm giữ vô số bảo khí với cấp bậc siêu phàm. Hiển nhiên, bảo khí mà đám người này đang cầm trong tay đều có cấp bậc cực cao.
Vun vút.
Sáu người cùng đạp mũi chân, tiếng xé gió ác liệt vang vọng, cùng phóng nhanh về phía Trần Mộc.
Đao quang kiếm ảnh mang theo sự sắc bén khiến người khác khiếp sợ, đồng loạt chém xuống.
Thế nhưng Trần Mộc lại không né tránh, mà vẫn đứng im tại chỗ. Lúc đao quang kiếm ảnh kia sắp chém xuống người hắn, vậy mà không có bất kỳ đồ vật nào ngăn cản, cứ thế xuyên thẳng qua người hắn.
Bóng dáng trước mắt trở nên mờ ảo, linh quang tan biến giống như làn khói.
"Tàn ảnh?" Thiếu nữ buộc tóc đuôi ngựa nhất thời khiếp sợ thốt ra tiếng.
Nàng ta nằm mơ cũng không ngờ rằng thân pháp của người này lại quỷ dị khó đoán như vậy.
"Tiêu Tiêu, cẩn thận." Một thanh niên gầy gò trong đám người như thể đã chú ý tới điều gì đó, sắc mặt thay đổi, kinh ngạc thốt lên.
Một cánh tay cường tráng đầy vảy rồng đột nhiên xé rách bầu trời, ập đến từ phía sau.
Cảm giác hung hãn và bạo lực đó như có thể xé xác một người ngay tại chỗ.
Thiếu nữ buộc tóc đuôi ngựa nhanh chóng phản ứng lại, hoàn toàn không do dự, xoay người chém mạnh một kiếm ra sau.
Keng.
Kiếm quang chém thẳng xuống bả vai của Trần Mộc, không hề có máu tươi nào phun ra mà chỉ có một tiếng kim loại.

"Làm sao có thể?" Thiếu nữ buộc tóc đuôi ngựa trợn tròn mắt, mặt đầy vẻ không dám tin.
Lúc này, xung quanh Trần Mộc không chỉ bao trùm một tầng kim quang bảo vệ cơ thể, mà còn có làn da vảy rồng cực kỳ rắn chắc không thể nào phá hủy.
Chỉ thấy hắn duõi một tay ra bóp lấy cổ của nàng ta, khuôn mặt lộ ra sát ý dữ tợn.
Mặt thiếu nữ đỏ bừng, đôi mắt xinh đẹp trừng lớn. Có lẽ nàng ta nằm mơ cũng không ngờ rằng thực lực của mình đã đạt đến cảnh giới Hóa Tượng tầng thứ bảy lại dễ dàng bị Trần Mộc nắm quyền sống chết trong tay.
"Dừng tay!" Mấy người khác thấy thế thì lộ ra vẻ mặt hoảng hốt, lập tức lao tới.
"Đi chết đi!" Trần Mộc không chút do dự bóp gãy cổ nàng †a, chỉ nghe thấy một tiếng răng rắc”, thiếu nữ đã mất mạng trong tích tắc.
Trân Mộc vung tay ném thi thể của thiếu nữ buộc tóc đuôi ngựa sang một bên, đập vào người thanh niên gầy gò đang tiếp tục lao đến từ phía sau.
Sức mạnh khủng khiếp khiến thân hình của hắn ta bị chấn động bay ra ngoài.
"Ông đây phải giết ngươi."
Rất nhanh, một thanh niên cường tráng mặt đỏ tía tai, trong mắt tràn đầy sát khí ngút trời, giận dữ xông lên, một đao chém xuống người Trần Mộc.
Mà lúc này, Trần Mộc cũng đột ngột rút kiếm ra.

Dưới ánh hoàng hôn, Thiên Tùng Vân Kiếm ẩn chứa một tia huyết sát đỏ thãm.
Chín trăm tầng kiếm áp, trong nháy mắt ngưng tụ trên thân kiếm, đột nhiên Trần Mộc bước ra một bước, thân hình đã như mũi tên rời cung lao vút đi.
Không hề có sự màu mè, nhưng tốc độ mà kiếm quang kia chém xuống kia lại nhanh đến nỗi làm cho tất cả mọi người đều không kịp phản ứng.
Kiếm quang kia giống như tia sáng lóe lên trên bầu trời sao, lướt qua cổ họng của thanh niên cường tráng kia.
Một cái đầu người rơi xuống như quả tú cầu. "Dương Minh." Một tiếng gầm nhẹ đau thương căm giận vang lên, thế hệ trẻ tuổi của nhà họ Dương thấy thế thì hai mắt đỏ ngầu.
Bọn họ không thể nào ngờ rằng bảy người bọn họ cùng bao vây tấn công Trần Mộc. Lúc này còn chưa tới một nén nhang mà đã có hai con cháu trẻ tuổi lần lượt chết trong tay của hẳn rồi.
"Giết, giết hắn ta cho ta." Năm người còn lại đều nghiến răng, gào lên.
Không hề có chút lưu tình, năm người cùng bộc phát linh lực ngút trời, thân hình giống như đạn pháo chia ra cùng tấn công về phía Trần Mộc từ năm phương hướng.
Trần Mộc hơi khom người, bày ra tư thế rút kiếm.
Ầm!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.