Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 1: Bắc huyền kiếm đế




Ninh Quốc, trấn Man Sơn. Nhà họ Trần.
Trong sân rợp bóng cây, một thiếu niên mặc bộ đồ màu xanh nhạt quý giá, đeo thắt lưng ngọc trăng từ từ bước tới.
Hắn có đôi mắt đờ đẫn, khóe miệng ch ảy nước bọt, dáng vẻ ngu ngốc, cứ gặp người là cười ngây ngô.
Nước bọt chảy xuống khóe miệng đang cười toe toét, thấm ướt mảng áo sạch sẽ trước ngực, toát ra mùi hôi nồng. nặc.
Dù là người hầu hay là con cháu trong tộc đều tránh xa hắn, trong mắt còn hiện lên vẻ khinh thường.
“Haizz, đường đường là cao thủ võ đạo của trấn Mãn Sơn, lại sinh ra một đứa con trai ngốc nghếch như vậy!”
“Đáng tiếc! Thật là đáng tiếc!” Người hầu qua lại đều lắc đầu với vẻ mặt tiếc nuối.
Thiếu niên tên là Trần Mộc, là tên ngốc nổi tiếng ở trấn Man Sơn,
Nhà họ Trần là một gia tộc lớn ở trấn Man Sơn, gia tài bạc triệu, trong tộc còn có cao thủ võ đạo tọa trấn, cường thế đến cực điểm.
Điều không ai ngờ tới là gia chủ nhà họ Trần hùng mạnh trấn Man Sơn lại sinh ra một đứa con trai ngốc nghếch.
Năm nay hắn mười bảy tuổi, nhưng trí thông minh lại không bằng một đứa trẻ sáu tuổi, gây ra khá nhiều trò cười ở trấn Man Sơn, điển hình của hổ phụ khuyển tử.
“Đệ đệ lại đây, cho đệ cái màn thầu này nè!” Một thiếu niên cũng mặc bộ đồ quý giá đột nhiên xuất hiện ở phía trước. Hẳn ta cầm một cái màn thầu, vẻ mặt tươi cười nghiền ngẫm.
Trên cái màn thấu dính đầy cặn bẩn, mùi hôi thối nông nặc, hiển nhiên là mới vớt lên từ trong mương rác.
“Ha ha, nhị ca tốt quá đi!”
Trần Mộc ch ảy nước bọt, đôi mắt hơi sáng lên, ngơ ngác. mà đi qua.
“Đúng vậy, ai cũng biết trong cả nhà họ Trần này chỉ có nhị ca là đối xử tốt với đệ, đệ phải biết ơn ta mới được.”
Trần Mộc định cầm cái màn thầu dính cặn bẩn từ tay Trần Tu.
Có điều ngay lúc này, một nha hoàn xinh đẹp hơn mười tuổi đột nhiên lao ra khỏi sân, hất rớt cái màn thầu dính cặn bẩn trong tay Trần Tu: “Thiếu gia, không thể ăn cái này, bẩn lắm!".

Ngũ quan trên mặt Trần Tu trở nên méo mó. Hắn ta giơ tay tát một cái, làm cho nha hoàn ngã nhào xuống đất.
“Một con nha hoàn chết tiệt cũng dám ngăn cản ta! Cút đi"
Sau đó, hẳn ta nhặt lên cái màn thầu dính cặn bẩn kia, tiếp tục nở nụ cười hiên hậu đưa cho Trần Mộc.
“Đệ đệ ngoan nha, mau ăn đi, nhị ca cố ý chuẩn bị cái màn thầu này cho đệ đấy!”
Trần Mộc nhìn thoáng qua cái màn thầu trong tay hắn ta rồi lắc đầu.
“Không ăn, Bảo Nhi tỷ tỷ nói cái gì không ăn được thì nhất định là không ăn được. Đệ phải nghe lời nói của Bảo Nhi tỷ tỷ.”
Bảo Nhi là cô nàng nha hoàn lúc nấy, cũng là nha hoàn riêng của Trần Mộc.
“Ngươi nói không ăn là không ăn hả? Ăn vào cho tai
Trong mắt Trần Tu tràn đầy vẻ hung ác bi3n thái. Hăn ta bóp miệng Trần Mộc, muốn nhét cái màn thầu dính cặn bẩn vào trong miệng Trần Mộc.
Nguyên nhân chủ yếu khiến Trần Tu dám trắng trợn ngược đãi Trần Mộc là vì Trần Mộc không phải là con vợ cả.
Trước đây phụ thân của Trần Mộc say rượu loạn tính, c**ng hi3p một nha hoàn trong phủ, rồi sinh ra Trần Mộc.
Có lẽ là vì nghĩ răng đứa con trai này được sinh ra do mình lạm tình, lại còn là một đứa ngốc, nên phụ thân của Trần Mộc chưa từng coi Trần Mộc là con ruột của mình.
Dẫn tới Trần Mộc trở thành công cụ trút giận của đám con cháu trẻ tuổi nhà họ Trần như là Trần Tu.
Ngay lúc Trần Tu sắp nhét màn thầu dính cặn bẩn vào trong miệng Trần Mộc, một tiếng quát lạnh nhạt đột nhiên truyền đến từ một hướng khác.
“Dừng tay!”
Trong sân, một thiếu nữ mặc váy màu xanh nhạt, dáng người mảnh khảnh, khuôn mặt xinh đẹp, khí chất hơi lạnh lùng đi ra.
“Tỷ?
Nhìn thấy thiếu nữ xinh đẹp kia, trong mắt Trần Tu toát ra vẻ sợ hãi, dù rằng cả hai người họ đều là cháu của đại trưởng lão.

“Tiểu thư, cầu xin người mau cứu thiếu gia đi!”
Bảo Nhi ở bên cạnh như là bắt được cọng rơm cứu mạng, quỳ xuống đất dập đầu cầu xin.
Nhưng mà Trần Tuyết lại không hề nhìn nàng, chỉ đi thẳng về phía Trần Tu. Chắc là do khí thế uy nghiêm lạnh lùng toát ra từ trên người Trần Tuyết làm Trần Tu cảm thấy có chút sợ hãi.
Trần Tu cười ngại ngùng, rồi vội vàng giải thích: “Tỷ, vừa rồi đệ chỉ nói đùa với đệ đệ thôi, chứ không có ức hiếp hắn!”
Trần Tuyết liếc nhìn Trân Tu, khuôn mặt lạnh lùng dân dần trở nên bi3n thái dữ tợn.
Nàng ta cười lạnh nói: “Nhìn đệ tiền đồ chưa kìa, một cái màn thầu dính dặn bẩn có là gì, muốn chơi thì phải chơi cái này!"
Một con rết lốm đốm dài ngoăn đột nhiên xuất hiện trong tay Trần Tuyết.
“Rết khát máu?”
Nhìn thấy con rết, Trần Tu hơi giật mình, sau đó nở nụ cười hung ác đáng sợ.
Rết khát máu là một loại thủ đoạn tra tấn cực kì tàn nhẫn. Một khi bỏ nó vào lỗ tai, độc tính từ nó sẽ làm cho người ta sống không băng chết, giống như bị hàng tỷ con kiến cần cùng một lúc.
“Vãn là tỷ biết chơi!”
Trần Tu có một cái nhìn khác về tỷ tỷ của mình.
Bình thường đều là dáng vẻ tiên nữ nhân gian hờ hững, nào ngờ lại chơi lớn như vậy.
“Ha ha!”
Trần Tu lập tức phấn khích chạy lên giữ chặt tứ chỉ của Trần Mộc.
“Tỷ, mau tới, đệ đè hắn lại rồi Trần Tuyết vội vàng bắt con rết nhét vào lỗ tai Trần Mộc. “Không! Ta không muốn chơi! Ta không muốn chơi!”
Trần Mộc ra sức giãy giụa, mặt mày đầy vẻ sợ hãi nhìn con rết kia. Có điều dưới sự đè ép của Trần Tu, dù hẳn có giấy dụa thế nào thì cũng không thoát ra được.
Trần Tuyết cười dữ tợn bỏ con rết vào lỗ tai Trần Tu.
“A!” Một tiếng hét thảm thiết chói tai vang lên.
Trần Mộc lập tức lăn lộn trên mặt đất.
Độc tính ào ạt xuôi dòng gân mạch toàn thân, giống như hàng tỷ con kiến đang cắn xé hẳn.
Ngũ quan trên mặt Trần Mộc gần như vặn vẹo thành một nhúm. Hăn liều mạng gãi da, cho dù da có chảy máu cũng không dừng lại.
Ngứa!
Ngứa không chịu nổi!
“Thiếu gia, người không sao chứ thiếu gia?”
“Thiếu gia...”
Bảo Nhi nhanh chóng lao tới, hai mắt đỏ hoe ôm Trần Mộc vào lòng, tràn đầy bất lực khi nhìn bộ dáng đau đớn giày vò của Trần Mộc.
Tại sao ông trời lại bất công như vậy?
Tại sao đám ác ôn kia có thể sống thoải mái trên thế giới này mà không bị trừng phạt?
Làm một tên ngốc còn chưa đủ sao? Tại sao phải tra tấn người ta như vậy? Tại sao chứ?
“Vui quá! Vui quá đi! Tỷ thấy không?”
Trần Tu tươi cười hả hê, nhìn chằm chằm Trần Mộc lăn lộn giãy giụa trên mặt đất bằng ánh mắt dữ tợn.
Trần Mộc giấy dụa đau đớn bao nhiêu thì hắn ta càng thêm thỏa mãn bấy nhiêu.
“Lần sau bắt thêm mấy con rết khát máu nữa!” Trần Tuyết cũng bắt đầu cảm thấy k1ch thích.
Cái loại cảm giác tra tấn người này khiến nàng ta cảm thấy thích thú và thỏa mãn chưa từng có!
Chợt ngay lúc này...

Phía trên bầu trời xanh thẳm, một tia sấm sét đột nhiên xuyên qua trời đất giáng xuống.
Ầm!
Sấm sét bao phủ cơ thể Trần Mộc, tản ra ánh sáng vàng rực rỡ.
Một dòng ký ức tựa như nước lũ càn quét đầu óc Trần
Mộc. “Ta là ai? Ta là Trần Mộc”
“Không! Ta không phải là Trần Mộc. Ta là Bắc Huyền Kiếm Đất"
“Đây là đâu?” Trần Mộc đột nhiên mở mắt, đôi mắt trở nên đỏ bừng.
Kiếp trước hắn đứng ở đỉnh cao của võ đạo, ngoài ra còn có được thành tựu trước nay chưa từng có ở kiếm đạo và đan đạo.
Hản không chỉ có luyện ra được Đế phẩm đan dược, mà còn sáng tạo ra phương pháp luyện đan âm dương dung hợp Cửu Âm linh hỏa và Cửu Dương linh hỏa, được phong làm Đan Đế trong giới luyện đan, dẫn đầu một cuộc cải cách trước nay chưa từng có.
Hắn còn là Kiếm Đế dùng kiếm đạo đi ngang thiên hạ, dùng thực lực kh ủng bố một kiếm cắt sao trời xây dựng thánh địa sao trời đầu tiên là Kiếm Long thánh địa.
Tuy nhiên, hắn không hài lòng với những thành tựu này. Hắn còn muốn nâng cao thêm một bước, đạt tới cảnh giới Thần Vương trong truyền thuyết, xé rách hư không, từ phàm hóa thần, sáng cùng thiên địa, thọ cùng nhật nguyệt.
Vì thế, hắn tiến vào Hư Không cấm địa cực kì nguy hiểm trong Hư Thần giới, trải qua vô số nguy hiểm, cuối cùng tìm được Hư Không pháp điển do Hư Không đại đế để lại.
Chỉ là hắn nằm mơ cũng không ngờ rằng khi hắn bị thương nặng mang theo Hư Không pháp điển trở về Kiếm Long thánh địa, lại bị Trì Dao tiên tử và tám đại Võ Đế mai phục. Ngay lúc bị thương nặng, tất nhiên là hắn không đánh lại, cứ như vậy mà ngã xuống.
“Trì Dao tiên tử, nàng thật là tàn nhãn, vì một quyển Hư Không pháp điển mà bất chấp tất cả đi liên thủ với tám đại Võ Đế đối phó ta!”
“Chỉ là nàng không thể nào đoán được ở trong Hư Không cấm địa, ta còn lấy được một quả Thánh Đạo và ăn luôn nó. Vậy nên ta không chết! Ta còn sống!”
Diệp Bắc Huyền cổ họng nghẹn ngào, hơi thở hổn hển nặng nề, dường như có chút không nén được cơn tức giận dâng trào trong lòng.
Tám trăm năm!
Hẳn đào tim đào phổi đối xử tốt với Trì Dao suốt tám trăm năm!
Khi ấy hẳn thiên phú hơn người, ngay cả những thiên tài tuyệt thế được xưng là thiên kiêu chỉ tử, trời cao sủng nhỉ cũng bị áp chế dưới kiếm của hẳn.
Đương nhiên, Trì Dao tiên tử cũng không đuổi kịp tốc độ tu vi của hẳn.
Vì thế, hẳn thậm chí còn mạo hiểm tiến vào các vùng cấm địa tử vong lớn cướp đoạt các loại cơ duyên và thiên tài địa bảo cho nàng dùng. Những cấm địa tử vong ấy đều thuộc loại cấm địa có đi không về.
Có vài lần hẳn suýt chút nữa chết ở trong cấm địa tử vong.
Hản làm tất cả chỉ vì có thể làm cho Trì Dao bắt kịp tu vi của mình.
Nhưng mà tới cuối cùng, Trì Dao lại vì một quyển Hư Không pháp điển mà phản bội mình!
Tình cảm phu thê tám trăm năm thoảng qua như mây khói.
Hản không thể tin nổi là trong lòng Trì Dao, giấc mộng chứng đạo thành thần lúc nào cũng quan trọng hơn hẳn.
Nghĩ đến đây, hắn hận không thể xông lên Hư Thần giới gi ết chết vị tiên nữ được người người kính ngưỡng kia.
“Trì Dao, chắc nàng không ngờ rằng Thánh Đạo quả còn có một tác dụng khác là mượn xác hoàn hồn? Ta còn sống! Ta
không chết!”
“Có quyển Hư Không pháp điển này, chỉ cần một trăm năm, không, ba mươi năm là đủ rồi!”
“Ta chỉ cần ba mươi năm là có thể quay về Hư Thần giới.”
“Trì Dao, ta nhất định làm nàng muốn sống không được, muốn chết không xong!”
Trong mắt Diệp Bắc Huyền lộ ra tràn ngập thù hận.
Sau khi đọc xong ký ức của cơ thể này, trong mắt Trần Phong hiện lên ý cười nghiền ngẫm.

“Đại lục Thiên Võ, trấn Man Sơn, nhà họ Trần, tên ngốc?”
“Xem ra ta đã trở lại đại lục Thiên VõI”
Ngẫm lại kiếp trước hắn đã từng làm cho tất cả thiên tài tuyệt thế của đại lục Thiên Võ khiếp sợ, nào ngờ khi sống lại một đời, hắn lại quay về đại lục Thiên Võ.
“Đây là... rết khát máu?”
Sau khi đọc xong ký ức, Trần Mộc lập tức vận chuyển công pháp, cả người chấn động, một con rết bị chấn ra khỏi lỗ tai hắn.
Trần Mộc một tay cầm rết khát máu, tay còn lại vội vàng. vén quần áo lên.
Đủ loại vết sẹo dữ tợn gần như trải dài khắp cơ thể.
Tất cả đều là do bị roi quất ra sẹo, vết thương mới che phủ vết thương cũ, chỗ nào cũng là sẹo.
Thậm chí có vết sẹo từng bị nước muối giội lên.
Tổng cộng hơn một trăm vết sẹo.
Dù là hẳn nhìn tới cũng cảm thấy rợn người. “Thật là độc ác!”
Trong mắt Trần Phong toát lên vẻ lạnh lẽo.
Hắn không ngờ chủ nhân của cơ thể này lại bị ngược đãi nhiều như vậy.
Phụ thân lạnh lùng vô tình.
Mẫu thân trâm cảm chết sớm.
“Sống thảm thành như vậy?
Trần Mộc tức giận bật cười.
Tất cả những vết thương này đều là do bọn con cháu trẻ tuổi nhà họ Trần làm ra. Đương nhiên, còn có không ít trưởng bối tra tấn.
“Tỷ, rết khát máu chạy ra kìal”
“Mau nhét con rết vào lỗ tai tên ngốc kia đi! Ta còn chơi chưa đủ đâu!”
Trần Tuyết chợt chạy lên, khuôn mặt lộ ra vẻ dữ tợn bi3n thái.
Lúc này, Trần Mộc bỗng nhiên ngẩng đầu, trong đôi mắt sâu thẳm toát ra sát khí lạnh băng như là truyền ra từ Cửu U.
Không gian dường như đông cứng lại!
Ánh mắt ấy khiến Trần Tuyết hoảng sợ khựng lại, nhìn Trần Mộc với ánh mắt ngạc nhiên nghỉ ngờ.
Nàng ta có cảm giác như mình đang bị một con mãnh thú hồng hoang theo dõi.
“Muốn dùng con rết tra tấn ta?”
“Chỉ bằng ngươi?”
“Cũng xứng?”
Trần Mộc nhìn thoáng qua con rết trong tay Trần Tuyết, trong mắt hiện lên ý cười nghiền ngẫm.
Trần Tuyết nuốt nước miếng, trong lòng nảy lên cảm giác không ổn, phải giết bao nhiêu người mới có được loại ánh mắt tràn đầy tử khí kia?
Bang!
Trần Mộc bỗng nhiên cử động gân cốt, một làn sóng huyền ảo quỷ dị lăn tăn lan rộng ra dưới chân hẳn.
Ngay sau đó, hắn trực tiếp biến mất trong không khí.
Tròng mắt Trần Tuyết đột nhiên co lại. Không đợi nàng ta kịp phản ứng, một quyền đã đấm mạnh vào ngực nàng ta.
Bùm!
Trần Tuyết phun ra một ngụm máu, không thể tin nổi mà mở to đôi mắt.
Đây là một loại sức lực và tốc độ ra sao?
Sao tên ngốc này có thể có loại thực lực này?
“Tặng con rết này cho ngươi đi!”
Nói xong, Trần Mộc nhét con rết chưa chết vào tai nàng ta. ⁄A..
Tiếng hét thảm thiết lập tức vang lên.

Lần này tới lượt Trần Tuyết đau đớn giấy giua, liều mạng lăn lộn trên mặt đất.
“Tỷ... Giọng nói hơi run rẩy. “Ngươi dám động tỷ của ta?”
Trần Tu ngẩng đầu, nhìn Trần Mộc với ánh mắt hung ác.
Hắn ta không hề do dự, rút kiếm lao về phía Trần Mộc, chém thẳng vào Trần Mộc.
Trần Mộc thân hình nhanh nhẹn như khỉ, tránh né kiếm chiêu của hẳn ta chỉ trong vài chiêu.
“Nhóc con, dùng kiếm như vậy là không đúng!” “Để bổn tọa dạy ngươi dùng kiếm như thế nào!”
Thanh kiếm trong tay Trần Tu đột nhiên rơi ra, rồi không biết từ lúc nào đã bị Trần Mộc giật lấy.
Một đạo kiếm quang giống như sao trời cực quang lập lòe lướt qua không trung.
Ngay sau đó, một cái đầu người ngoài dự đoán mà rơi xuống đất.
Gi ết chết trong chớp mắt!
Tiếp theo, Trần Mộc đi tới trước Trần Tuyết đang lăn lộn trên mặt đất, lạnh lùng nhìn nàng ta.
“Ngươi giết đệ đệ ta?”
Trần Tuyết ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đỏ ngầu là tràn ngập sát ý.
“Ta muốn giết ngươi!” “Ta muốn bầm thây ngươi...”
Còn chưa nói xong lời tàn nhẫn, Trần Mộc đã đạp mạnh một chân, khiến nàng ta văng ra ngoài.
Rầm!
Một cái đầu giống như viên tú cầu bay ra từ trên người Trần Tuyết.
Đầu và cơ thể chia lìa, máu tươi phún ra. Mùi máu tươi nồng nặc tràn ngập đại viện nhà họ Trần.
“Chỉ là vài con kiến mà thôi, quá hời cho các ngươi!”
Ở đây động tĩnh quá lớn khiến nhiều người nhà họ Trần đổ xô ra nhìn.
Nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng máu chảy đầm đìa, bọn họ hoàn toàn ngây người.
Trần Tuyết, Trần Tu. Hai đứa cháu của đại trưởng lão đều bị g iết chết! Đầu người đẫm máu!
Nha hoàn riêng của Trần Mộc đứng ở xa xa cũng ngây ngẩn cả người.
Sau khi bị sét đánh, Trần Mộc dường như trở thành một người hoàn toàn khác.
Chiến lực vô địch!
Ra tay tàn nhẫn!
Giết người dứt khoát!
Đại trưởng lão đang ở trong nội viện nghe thấy tiếng động cũng chạy ra ngoài. Sau khi nhìn thấy hai thi thể không đầu nằm trên mặt đất, thân thể ông ta run rẩy kịch liệt.
“Tu nhỉ? Tuyết nhi?”
Đại trưởng lão trừng to đôi mắt, tơ máu màu đỏ tươi từ từ hiện lên, sát khí ngập trời dần dần tràn ra.
Không thể tin nổi! Hai đứa cháu của ông ta đều bị người ta gi ết chết! “Là ai làm? Là ai làm vậy hả?”
Đại trưởng lão nước mắt lưng tròng, cổ họng khàn khàn, giận dữ hét lên.
“Thưa đại trưởng lão, là. hầu run rẩy nói.
“Thưa đại trưởng lão, là... là... là Trân Mộc làm!” Một người hầu run rẩy nói.
“Trần Mộc? Tên ngốc kia?”
Đại trưởng lão không thể tin được.
Sao tên ngốc kia có thể có bản lĩnh gi ết chết Trần Tu và Trần Tuyết?
“Đại trưởng lão, đây là sự thật, rất nhiều người hầu đều nhìn thấy!”
Nghe vậy, đại trưởng lão hơi giật mình.
Nhưng ngay lập tức, sát khí tràn ngập trong không khí. “Mau bắt Trần Mộc trở lại cho ta!”
Đôi mắt của đại trưởng lão đỏ đậm.
Nợ máu, phải trả bằng máu!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.