Vạn Cổ Đệ Nhất Con Rể

Chương 36: Đòi Công Đạo




Đương nhiên, bọn hắn cũng không giải thích được vì sao Hứa Vô Chu phách lối như thế, ở địa bàn Thạch gia liền dám trực tiếp gϊếŧ võ giả Thạch gia, quá điên cuồng.
Trường kiếm trong tay Hứa Vô Chu vẫn đang bộc phát khí huyết, thực lực Hậu Thiên thất trọng mang đến lực áp bách rất lớn. Trường kiếm của hắn vẫn chém thẳng về hướng các võ giả.
- Dừng tay!
Một tiếng gầm giận dữ vang lên, Thạch Thịnh rốt cục chạy đến.
Hứa Vô Chu nhìn cũng không nhìn hắn, trường kiếm vẫn chém về phía một võ giả Hậu Thiên nhất trọng dám ra tay với hắn, kiếm chém xuống khiến người kia liều chết ngăn cản.
Nhưng làm sao chống đỡ được Hứa Vô Chu, một kiếm từ trán của hắn chém xuống, rãnh máu thật sâu từ cái trán lan tràn đến bụng, hắn không kịp hoảng sợ và kêu thảm đã ngã ầm xuống đất.
Sắc mặt Thạch Thịnh tái xanh, hắn đã hô dừng tay,nhưng Hứa Vô Chu còn hạ sát thủ, đây là không để hắn vào mắt sao.
Nhìn mấy thi thể nằm trên đất, Thạch Thịnh lên cơn giận dữ, Thạch gia ở Lâm An Thành chưa từng bị người khác lăng nhục như vậy, khinh người quá đáng!
- Hôm nay nếu không cho ta một cái công đạo, cho dù Tần Lập đến ta cũng muốn gϊếŧ ngươi.
Thạch Thịnh nhìn chằm chằm Hứa Vô Chu nói.
Hứa Vô Chu bật cười, chỉ vào vết thương trên cánh tay của Tần Khuynh Mâu nói:
- Bàn giao? Vậy ta nói cho ngươi biết, bởi vì ta cảm thấy một giọt máu của nàng còn trân quý hơn một mạng của các ngươi, nàng chảy nhiều máu như vậy, liền dùng vài mạng đến lấp, ngươi cảm thấy ta quá phận không? Ngươi nói ngươi cần bàn giao cái gì?
Rất bá đạo, rất phách lối!
Đây là ý nghĩ của tất cả mọi người ở chỗ này.
Vũ Phong ngồi ở một bên nghe được lời nói của Hứa Vô Chu, nói thầm một tiếng, liền chạy đi tìm giấy viết xuống câu này:
- Câu nói này phải ghi lại, về sau thời điểm trêu gái dùng tới khẳng định để cho nàng cảm động đến cởϊ qυầи.
Ánh mắt của Lâm Thanh Từ có chút thất thần nhìn Hứa Vô Chu, người này nàng một mực nhìn không thấu? Tâm tình của nàng có chút phức tạp.
Thạch Thịnh nhìn thoáng qua Tần Khuynh Mâu, thấy nàng không có bị phế, trong lòng mắng ba người kia phế vật, sau đó nói với Hứa Vô Chu:
- Tần điệt nữ ở Thạch gia bị ám sát là chúng ta không có nghĩ tới, chúng ta tự nhiên sẽ nghiêm tra, nhưng chuyện này không có quan hệ với Thạch gia ta, ngươi không hỏi liền trực tiếp gϊếŧ người Thạch gia, Thạch gia ta cũng không phải tùy ý một hoàng mao tiểu tử như ngươi khi dễ.
- Ở trên yến hội Thạch gia ngươi xảy ra, mà ngươi nói không có quan hệ tới Thạch gia?
Hứa Vô Chu cười.
- Xác thực không có quan hệ!
Thạch Thịnh phủ nhận nói.
- Ngươi đã không biết xấu hổ như vậy, nếu ta không tin tưởng ngươi thì đúng là không có ý tứ.
Hứa Vô Chu trả lời Thạch Thịnh.
- Thế nhưng vậy thì tính sao?
Tất cả mọi người sửng sốt, Hứa Vô Chu ngươi phách lối như vậy sao.
Thạch Thịnh tức đến ổ tung:
- Vậy ngươi chính là cố ý muốn tìm Thạch gia ta phiền phức, gϊếŧ người Thạch gia.
Lúc này Tạ Quảng Bình cũng chen miệng nói:
- Hứa Vô Chu ngươi đừng quá mức. Lâm An Thành là địa phương có quy củ, còn chưa tới lượt ngươi làm xằng làm bậy.
Hứa Vô Chu nhìn Tạ Quảng Bình nói:
- Ngươi đừng vội, từ từ sẽ đến ngươi. Chờ hỏi xong Thạch gia muốn bàn giao thế nào, sau đó lại hỏi tới ngươi đòi một cái công đạo.
Tạ Quảng Bình lạnh lùng nói:
- Ngươi nghĩ ngươi làm đúng sao? Sao không ngẫm lại xem ở Thạch gia gϊếŧ nhiều người như vậy thì ngươi bàn giao thế nào đi.
Hứa Vô Chu dùng sức giật quần áo, lộ ra vết thương ở ngực còn lưu lại khi cùng ba hắc y nhân giao chiến, nhìn Tạ Quảng Bình nói:
- Trên đường tới đây có ba hắc y nhân đánh lén gϊếŧ ta. Bất quá, bọn hắn cũng chỉ có chút bản lãnh ấy, ta ngoại trừ không cẩn thận bị đá vụn cắt một vết thương, thì lông tóc không tổn hao gì. Thuận tiện một kiếm giải quyết bọn hắn. Hiện tại ngươi nói xem... Ta có đủ tư cách chưa?
Hứa Vô Chu híp mắt nhìn Tạ Quảng Bình, cho dù không xác định được chính xác có phải là Tạ Quảng Bình không, nhưng tuyệt đối không thoát khỏi liên quan.
Trong lòng đám người Tạ Quảng Bình hoảng sợ, trên mặt khó có thể tin. Hứa Vô Chu... Một kiếm... Chém gϊếŧ ba Hậu Thiên cảnh thất trọng?
Hắn cường đại như vậy sao?
Bốn phía bỗng lâm vào trong yên tĩnh giống như chết.
Tần Khuynh Mâu nhìn vết thương trên người Hứa Vô Chu, nội tâm của nàng cũng rung động.
Nguyên lai hắn cũng gặp phải tập sát, cũng thụ thương nhưng hắn không vì thế mà xúc động, thậm chí một mực không nói. Nhưng sau khi nàng bị tập kích, hắn lại vì nàng trực tiếp đối đầu với toàn bộ Thạch gia.
- Hiện tại... Đủ tư cách hỏi các ngươi bàn giao chưa?
Hứa Vô Chu lặp lại.
Tạ Quảng Bình lo sợ không yên, hắn không nguyện ý tin tưởng Hứa Vô Chu. Nhưng nhìn vết thương trên người Hứa Vô Chu, liền biết Hứa Vô Chu nói tám chín phần mười là thật.
Thế nhưng đó là ba Hậu Thiên thất trọng, hơn nữa còn là võ giả tu hành võ kỹ, so với Hậu Thiên thất trọng bình thường thì cường đại hơn rất nhiều, nhưng bị Hứa Vô Chu gϊếŧ?
Vậy Hứa Vô Chu rốt cục mạnh đến mức nào, chẳng lẽ hắn còn ẩn giấu thực lực?
Thạch Thịnh biết kế hoạch của Tạ Quảng Bình, hắn cẩn thận nhìn Hứa Vô Chu.
- Ta không hiểu ngươi nói cái gì.
Cho dù Tạ Quảng Bình tiếc nuối ba cường giả bị gϊếŧ, nhưng sẽ không thừa nhận sự tình phái người đi ám sát Hứa Vô Chu.
Hứa Vô Chu cũng không thèm để ý, nhìn Thạch Thịnh nói:
- Ngươi cảm thấy chuyện hôm nay phải xử lý thế nào?
- Ta đã nói qua, Tần điệt nữ bị tập kích không quan hệ gì tới chúng ta. Ngược lại là ngươi gϊếŧ người Thạch gia ta, coi Thạch gia ta có thể lấn sao!
Thạch Thịnh nói.
- Vậy chính là không đồng ý rồi.
Hứa Vô Chu nở nụ cười.
- Nơi này là Thạch gia, đừng tưởng có mấy phần thực lực là có thể muốn làm gì thì làm. Mặc dù Thạch gia yếu, nhưng gϊếŧ ngươi vẫn làm được.
Thạch Thịnh khẽ nói.
- Thật sao? Nếu không đồng ý, vậy nhiều lời vô ích, xem ai có thể gϊếŧ ai.
Hứa Vô Chu một kiếm chém tới võ giả gần nhất, hắn xuất kiếm rất nhanh. Chu dù võ giả này một mực đề phòng hắn, thế nhưng vẫn không kịp lui lại.
Trường kiếm của Hứa Vô Chu hung hăng bổ tới, trên kiếm mang theo vết máu.
Võ giả tay cầm binh khí giơ lên ngăn cản trước người, nhưng chỉ cảm thấy một cỗ cường lực đụng vào trên binh khí, tay hắn bị chấn đến binh khí rời khỏi tay, trực tiếp nện lên lồng ngực mình.
Cả người hắn cảm giác như bị núi đập trúng, bay ra ngoài, đầu đụng lên tường, cả người nhão nhoẹt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.