Vạn Cổ Đại Đế

Chương 69: Tam tài phong linh trận!




Uỳnh!
Tông Sư áo đen cùng mấy vị Long Hổ Cảnh công kích liên tục lên màn ánh sáng, khiến cho màn ánh sáng đó rung lên từng đợt, giống như lúc nào cũng có thể tan đi.
Nhưng Lăng Tiêu lại thấy rằng Tam Tài Phong Linh Trận chắc chắn vô cùng. Đến hiện tại cũng chỉ mới hao đi một phần nhỏ linh lực. Nếu cứ công kích như này thì sợ cũng phải mất mười ngày nửa tháng mới có thể phá trận.
Tam Tài Phong Linh Trận! Lấy thế lực Thiên Địa Nhân Tam Tài, đại trận được tạo thành từ việc hội tụ năng lượng, ngoài ra nó còn được một cường giả Thiên Nhân Cảnh bố trí, xung quanh lại là mỏ linh thạch, chỉ cần mỏ linh thạch này không khô kiệt thì Tam Tài Phong Linh Trận vĩnh viễn sẽ vận hành.
Đây cũng là lý do vì sao Động Thiên Nhân tồn tại mấy trăm năm mà Tam Tài Phong Linh Trận vẫn bền chắc như vậy.
Hơn nữa Lăng Tiêu có thể nhìn ra, Tam Tài Phong Linh Trận này rất không bình thường, chắc hẳn lúc vị cường giả Thiên Nhân Cảnh kia bố trí Tam Tài Phong Linh Trận đã gần đạt đến Vương Hầu Cảnh.
"Tam Tài Phong Linh Trận, muốn phá trận thì nhất định phải tìm được mắt Thiên Địa Nhân Tam Tài, đông thới đánh vỡ mắt trận mới có thể thành công. Nếu làm như bọn hắn thì không có cách nào phá được! Nhưng mà có thể bày ra trận pháp này thì chắc hẳn cũng là một nhân vật kiệt xuất, bên trong động phủ chắc có không ít thứ tốt."
Ánh mắt của Lăng Tiêu chớp chớp, vẻ mong đợi hiện rõ.
Nhưng muốn đi vào bên trong động phủ, thế thì chắc chắn sẽ phải giao đấu với những người kia.
"Một Tông Sư Thiên Ma Điện, sau cường giả Long Hổ Cảnh. Cơ hội không phải không có."
Lăng Tiêu trầm ngâm, vừa lúc đó hắn cảm giác được đám người đã Lô Quan Kiệt đuổi theo hắn càng ngày càng gần.
Nếu cứ chần chừ không hành đồng thì đến lúc Lô Quan Kiệt đến thì mình sẽ bị vây cả trước lẫn sau, muốn chạy cũng được.
"Liều thôi!"
Lăng Tiêu hạ quyết tâm, chân khí Tiên Thiên tụ ở dưới hai bàn chân, vận chuyển Vân Long Cửu Biến, chân chạm nhẹ một cái, hắn lập tức biến thành một đường sáng phóng vọt đi.
"Kẻ nào?"
Gần như chính lúc Lăng Tiêu vừa mới bắt đầu di chuyển thì cường giả Tông Sư của Thiên Ma Điện- Phó điện chủ Quách Ngang liền phát hiện.
"Trường Sinh Môn? Chỉ có tu vi Chân Khí Cảnh tầng thứ chín mà cũng định cướp đồ trước một hổ! Muốn đâm đầu vào chỗ chết!"
Ánh mắt Quách Ngang lạnh lẽo, thấy quần áo trên người của Lăng Tiêu chính là đệ tử Trường Sinh Môn, thì cười khinh khỉnh, không đắn đo mà vỗ ra một chưởng.
Mặc dù chỉ là một chưởng nhẹ nhàng nhưng cũng bộc phát ra chân khí Thiên Tiên, giống như hàng ngàn cây châm bay vụt tới cùng lúc, muốn một chiêu giết chết Lăng Tiêu.
Nếu là Chân Khí Cảnh bình thường, đối mặt với một chưởng này chỉ có thể đi đời nhà ma, không hề có bất kỳ cơ hội nào phản kháng.
Nhưng đây lại là Lăng Tiêu!
Gió xoáy thành từng đường, sức mạnh làm nứt vỡ tường đá, nhưng Lăng Tiêu lại vô cùng bình tĩnh, không hề né tránh, cả người chuyển động như con thoi.
OÀ..ÀNH!
Chân khí Tiên Thiên đáng ra phải ập lên người Lăng Tiêu, nhưng ở thời khắc bùng nổ thì bị Lăng Tiêu dùng sức thay đổi đường đi của nó, bắn về sáu trưởng lão Long Hổ Cảnh đang đứng một bên xem.
Đây là chưởng lực hàng thật giá thật, một phần bị linh chủng Thôn Thiên của Lăng Tiêu hóa giải chuyển thành sức mạnh tinh thần nhập vào trong khí hải của hắn,
Vèo vèo vèo!
Những chân khí bắn về phía đám trưởng lão Long Hổ Cảnh liên tục, vô cùng sắc bén, khiến cho bọn họ luống cuống tránh né.
Mà ngay lúc đó, ngay vị trí trước Tam Tài Phong Linh Trận và Lăng Tiêu lại có khoảng trống. Tốc độ của Lăng Tiêu đột nhiên tăng lên, chạy vọt về phía Tam Tài Phong Linh Trận.
"Cái gì?? Không được! Mau ngăn hắn lại."
Trên mặt của Quách Ngang lộ ra sự hoảng hốt, hắn hoàn toàn không ngờ một tên Chân Khí Cảnh lại có thể ngăn một chưởng của hắn mà không hề bị thương. Không những thế, Lăng Tiêu còn chạy về phía cấm chế.
Nhưng trong lòng của lão ta xuất hiện thêm một dự cảm xấu, vội vàng gào to.
ẦM!
Tốc độ của Lăng Tiêu cực nhanh, mà công kích của Quách Ngang và đám Long Hổ Cảnh còn nhanh hơn.
Ma khí cuồn cuộn quanh người Quách Ngang, lòng bàn tay tuôn ra một làn khói đen đầy hắc ám, hóa thành một quần sáng màu đen rất lớn, đánh thẳng về phía Lăng Tiêu.
Sáu người kia cũng công kích cùng lúc, chân khí tung hoành, cả một khoảng không gian đều là chưởng ấn, tía sét xuất hiện chớp giật muốn nhấn chìm Lăng Tiêu.
Ầm!
Bảy khối sức mạnh đều đánh lên màn sáng, Tam Tài Phong Linh Trận rung lên.
"Ngăn lại! Nhất định không được để cho hắn chạy thoát. Hắn chính là Lăng Tiêu, là Thánh tử của Trường Sinh Môn. Đệ tử Hóa Linh Cảnh của Thiên Ma Điện và Hợp Hoan Tông đều chết trong tay của hắn."
Đúng lúc này! Một tiếng gào giận dữ xuất hiện, Lô Quan Kiệt mang theo ba trưởng lão Long Hổ Cảnh, hùng hổ đi đến.
"Cái gì? Hắn chính là Lăng Tiêu?"
Đám người Quách Ngang vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, ánh mắt đều rất khó tin.
Một thiếu niên nhìn vô cùng thanh tú, tu vi chỉ là Chân Khí Cảnh mà lại có thể giết nhiều đệ tử Hóa Linh Cảnh như vậy?
Người Thiên Ma Điện đã nghe danh tiếng yêu nghiệt của Lăng Tiêu từ lâu, Chân Khí Cảnh chém chết Hóa Linh Cảnh cũng không phải chưa từng xảy ra, nhưng cũng chỉ cho là phóng đại sự việc lên. Nhưng hôm nay xem ra, tiểu tử này thật sự quá tà môn.
"Đệ tử của hai tông môn, nói chết là chết hết, tổn thương khôn cùng. Đều do hắn gây ra, mà ngay cả trưởng lão Mã Ngạn cũng đã chết ở trong tay của hắn."
Lô Quan Kiệt nói nghiến răng nghiến lợi.
"Trưởng lão Mã Ngạn cũng đã chết?"
Quách Ngang hoảng hốt, choáng váng.
Mã Ngạn chính là Long Hổ Cảnh tầng thứ tư, vậy mà cũng bị tiểu tử này giết?
Nhất định phải giết chết hắn, bằng không Hợp Hoan Tông và Thiên Ma Điện sẽ mãi mãi không có ngày yên lành.
Trong lòng Quách Ngang lập tức tuôn ra sát cơ kinh khủng, nếu yêu nghiệt này là thiên tài, sau này trưởng thành thì ai có thể ngăn được bước đi của hắn.
Chỉ sợ Hợp Hoan Tông và Thiên Ma Điện sẽ trở thành đá kê chân.
Nếu đã đắc tội vậy thì giết chết từ trong trứng nước, ngăn ngừa hậu quả!
Lô Quan Kiệt, Quách Ngang là cường giả của hay tông môn, cùng với chín trưởng lão còn lại, gần ngư tạo thành một thế trận vành móng ngựa, vây Lăng Tiêu lại.
"Nhãi con! Ta xem ngươi sẽ chạy đi đâu? Chờ ta bắt được ngươi, sẽ bóp nát xương của ngươi từng phần một! Xem ngươi hung hăng kiểu gì!"
Ánh mắt Lô Quan Kiệt lạnh như băng nhìn Lăng Tiêu, đằng đằng sát khí.
"Chạy? Tại sao ta phải chạy?"
Nhìn đám người kia, Lăng Tiêu ung dung cười nhạt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.