Vạn Cổ Đại Đế

Chương 44: Hội đồng phán quyết trưởng lão!




*Hội đồng phán quyết trưởng lão tương tự như là Hội đồng thẩm phán ấy.
Tiểu thuyết: Vạn Cổ Đại Đế
Tác giả: Mộ Vũ Thần Thiên
Lúc này đây, sau khi Lâm Sơn xuất quan, tu vi đã đột phá đến Tông Sư cảnh tầng bốn. Vốn tưởng rằng có thể bỏ xa Nam Cung Hiên một đoạn. Nhưng thật không ngờ, Nam Cung Hiên tu vi gần Tông Sư cảnh tầng hai, mà có thể đánh ngang tay với ông ta, hơn nữa còn có dấu hiệu áp chế.
Tuy rằng lúc hai người chiến đấu cũng chỉ là so chiêu với nhau, không phải là quyết đấu sinh tử. Nhưng Lâm Sơn không thể chắc chắn được, Nam Cung Hiên còn có con bài chưa lật hay không.
Vừa mới xuất quan xong, mà chiến lực của Nam Cung Hiên lại đột nhiên tăng mạnh đến bậc đó, điều này khiến cho Lâm Sơn vừa tức điên lại vừa sợ hãi. Nam Cung Hiên đã sắp vượt khỏi tầm kiểm sát của ông ta rồi.
Dù sao tới Tông Sư cảnh, chênh lệch giữa mỗi một cảnh giới nhỏ cũng lớn vô cùng. Hơn nữa tầng bốn hay tầng bảy đều là bình cảnh nhỏ (đạt đến cảnh giới này thì khó là tiến thêm). Theo lý thuyết Lâm Sơn Tông Sư tầng bốn hẳn phải vững vàng áp chế Nam Cung Hiên Tông Sư tầng hai mới đúng chứ. Nhưng kết quả cuối cùng lại ngoài ý muốn của ông ta.
“Đa tạ Lâm sư thúc. Đã như vậy, có phải Lâm sư thúc đã nguôi giận rồi không? Người yên tâm, ta nhất định sẽ xử phạt Lăng Tiêu thật nặng, giành lại lẽ phải cho người.”
Nam Cung Hiên mỉm cười nói, trong lòng cũng là thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Có thể đánh ngang tay với Lâm Sơn, trong lòng hắn cũng có chút kích động. Xem ra Kinh văn Trường Sinh Chí Tôn không hổ danh là công pháp cấp Chí tôn. Hắn mới tìm hiểu tu luyện có vài ngày mà chiến lực lại kinh người như thế. Đúng là kết quả bất ngờ.
“Tha cho hắn? Làm sao có thể tha cho hắn?”
Nhưng câu trả lời của Lâm Sơn lại ngoài dự đoán của Nam Cung Hiên.
Lâm Sơn cười lạnh một tiếng nói: "Tông chủ, ta thừa nhận tu vi của ngươi không tồi, nhưng mà Hạo Vũ là cháu đích tôn duy nhất của ta, thù này không đội trời chung. Không giết được Lăng Tiêu, ta thề không bỏ qua! Nể mặt tông chủ, ta có thể không giết hắn, nhưng mà ta nhất định phải triệu tập hội nghị trưởng lão để tiến hành thẩm vấn và pháp quyết đối với Lăng Tiêu!”
“Quyết định của hội nghị phán quyết trưởng lão?”
Vẻ mặt Nam Cung Hiên biến đối, nhìn có chút khó coi.
Chuyện này... Hội đồng phán quyết trưởng lão chính là chuyện trọng đại liên quan đến sống còn của Trường Sinh Môn. Ví dụ như bên trong Tông môn có một nhân vật phạm vào tội ác tày trờ, hoặc là nhất thời không thể định tội cho người nào đó, thì sẽ mời các trưởng lão dự họp để đưa ra phán quyết. Phần đông các trưởng lão trong tông môn sẽ tiến hành thẩm vấn và đưa ra quyết định xét xử.
Nhưng mà lần nào Hội đồng phán quyết trưởng lão diễn ra đều trở thành đề tài cho mọi người phải bàn tán. Từ trước đến nay, người bị các trưởng lão thẩm vấn và chịu sự phán xét của họ, không ai có kết cục tốt đẹp cả, tất cả đều có kết cục rất thê thảm.
Trong đó có 2 vị tông chủ, 3 vị thánh tử, hơn 10 đệ tử chân truyền của các trưởng lão!
Cho dù là Tông chủ phạm phải tội lớn, Hội đồng phán quyết trưởng lão đều có quyền thẩm vấn và xét xử. Mà Tông chủ, Thái thượng trưởng lão đều có quyền triệu tập.
Có thể nói, chỉ cần Lăng Tiêu bị đưa ra hội nghị, thì hắn phải chết không thể nghi ngờ.
“Ta không đồng ý! Lâm sư thúc, Lăng Tiêu không phạm phải tội ác tày định gì, vì sao thúc cứ cố tình gây sự như thế? Lăng Tiêu chính là đệ tử mà Trường Sinh Môn ta phải vạn năm mới gặp được, thiên tài như thế, chính là hy vọng của Trường Sinh môn ta. Ta không đồng ý triệu tập Hội nghị phán quyết trưởng lão.”
Nam Cung Hiên lạnh lùng nói, ánh mắt cũng trở nên sắc bén hơn.
Hắn thật không ngờ, cái lão Lâm Sơn này lại không để ý đến sự hưng vong của tông môn, toàn tâm toàn ý muốn dồn Lăng Tiêu vào chỗ chết.
“Đem sự sống còn của Trường Sinh môn ký thác trên người một con kiến súc sinh như vậy, thật sự là nực cười! Triệu tập Hội đồng phán quyết trưởng lão không phải ngươi nói là được. Hơn nữa ta khuyên ngươi, đừng mong tìm cơ hội cho Lăng Tiêu chạy trốn. Nếu không ta không ngại tự tay đưa hắn vào chỗ chết!”
Lâm Sơn cười lạnh một tiếng, vung ống tay áo rời khỏi sơn cốc. Lúc này, sắc mặt Nam Cung Hiên lại càng khó coi hơn bao giờ hết.
Đây là nỗi bi ai của Trường Sinh môn, một gia đình chỉ biết ngang tàng, bạo ngược. Mà hắn, thân làm tông chủ cũng không xứng chức, để cho một Thái thượng trưởng lão có thể uy hiếp đến tông chủ, đây cũng không phải là chuyện tốt lành gì.
Hiện tại nên làm cái gì bây giờ? Chẳng lẽ trơ mắt nhìn Lăng Tiêu bị thẩm vấn, xét xử bởi Hội đồng phán quyết trưởng lão hay sao?
Trong lòng phần đông các trưởng lão, danh tiếng của Lâm Sơn còn lớn hơn uy danh của Nam Cung Hiên. Nếu ông ta lên tiếng, chỉ sợ đa số các trưởng lão sẽ đều ủng hộ quyết định.
Nói cách khác, Lăng Tiêu phải chết!
Coong! Coong! Coong!…
Từng tiếng chuông thanh thúy vang lên, tràn ngập khắp núi Trường Sinh.
Tiếng chuông kia nghe rất trầm lắng, cổ xưa, khiến người ta có cảm giác khó nói trong lòng, một loại uy nghiêm khôn tả, làm cho phần đa các đệ tử phải chấn động, vẻ mặt hoang mang khó hiểu.
Tiếng chuông không nhiều không ít, vừa vặn chín tiếng!
“Chín tiếng chuông Trường Sinh vang lên, đây là tiếng chuông triệu tập hội đồng phán quyết trưởng lão trong truyền thuyết ư? Xem ra, tông môn gặp phải chuyện gì lớn lắm rồi!”
Các đệ tử kinh ngạc hoảng sợ hô lên, từng đôi mắt tràn đầy vẻ chấn động.
"Đúng vậy! Chín tiếng chuông Trường Sinh vang lên! Trong điển tịch có ghi, khi nào triệu tập hội đồng phán quyết trưởng lão mới được đánh, nhưng mà đã trăm năm qua, hội nghị* phán quyết trưởng lão chưa từng được mở ra, sao hôm nay lại mời các trưởng lão họp nhỉ? Thẩm vấn và xét xử ai đây?”
*Hội nghị là một cuộc họp, còn hội đồng phán quyết trưởng lão là một cơ quan thẩm tra và xét xử đệ tử, bao gồm các trưởng lão trong tông môn.
"Thánh tử, nhất định là thánh tử!"
"Đúng vậy, hôm nay Thái thượng trưởng lão Lâm Sơn xuất quan. Lăng Tiêu giết Lâm sư huynh, Thái thượng trưởng lão Lâm Sơn không phát điên mới là lạ! Nhưng là Thái thượng trưởng lão Lâm Sơn lại không trực tiếp đi lấy mạng Lặng Tiêu, mà mời các trưởng lão dự họp hội nghị phán quyết làm gì. Thật sự là kỳ quái nha!”
“Có cái gì mà kỳ quái chứ! Phải vào hội nghị phán quyết, Lăng Tiêu nhất định phải chết. Mở hội nghị thì Lâm trưởng lão có thể quan báo tư thù*. Cái này gọi là nhất cử lưỡng tiện!”
“Thật đáng thương cho Lăng Tiêu a. Chỉ sợ hắn là thánh tử nổi trội nhất, vạn năm có một trong lịch sử của Trường Sinh môn!”
“…”
Các đệ tử đều bán tán xôn xao. Có kẻ vui sướng khi người khác gặp họa, có người lại đồng tình, thương cảm, cũng có người thơ ơ lạnh nhạt. Dù mỗi người một ý nghĩa khác nhau, nhưng tất cả đều hướng về quảng trường tại núi Trường Sinh mà đi.
Sự kiện đặc biệt trăm năm có một như thế, các đệ tử tất nhiên là muốn đi góp vui rồi.
Mà cùng lúc đó, Cẩm
Sắt các xuất hiện hai vị khách không mời mà đến.
"Lăng Tiêu, lăn ra đây!"
Giọng nói lạnh như bằng phát ra từ miệng một thanh niên anh tuần. Hắn mang theo kiếm, tà áo trắng tuyết tung bay, nhưng vẻ mặt thì lạnh như tiền, tu vi đạt tới Hóa Tiên cảnh tầng bảy.
Người còn lại là một cô gái rất xinh đẹp. Dáng người thướt tha, da thịt như ngọc. Tu vi của nàng là Hóa Tiên cảnh tầng sáu. Nàng ta ngẩng cao đầu, kiêu căng đầy mặt.
Hai người xuất hiện ở Cẩm Sắt các, nhìn cái lầu gác rách nát trước mắt, hai người đều cười lạnh một tiếng.
“Kẻ nào, dám giương oai ở chỗ của Thánh tử điện hạ?”
Một tiếng quát lớn truyền đến, Lưu Truyện Hùng và Cổ Chung lao tời từ Cẩm Sắt các. Hai người đề phòng nhìn hai kẻ không mời mà tới kia.
“Bảo Lăng Tiêu lăn ra đây. Nếu chậm trễ, toàn bộ các ngươi đều phải chết!”
Thanh niên anh tuần kia khinh thường liếc nhìn Lưu Truyện Hùng và Cổ Chung, cười lạnh nói. Chỉ là tu vi Chân Khí cảnh mà thôi, ở trong mắt hắn, hai người kia không khác gì con kiến hôi.
“Là Tề sư huynh, Lữ sử tỷ?”
Vẻ mặt Lưu Truyện Hùng biến đổi, hắn nhận ra thân phận của hai người trước mắt kia.
Thanh niên tuấn tú kia tên là Tề Nguyên Hóa, còn cô gái xinh đẹp là Lữ Lệ San, họ đều là đệ tử chân truyền. Hơn nữa họ còn có một thân phận khác, là đệ tử của Thái thượng trưởng lão Lâm Sơn.
Ngày thường, hai người này lúc nào cũng mắt cao hơn đỉnh đầu. Hôm nay đến đây, chính là muốn bắt Lăng Tiêu đến hội nghị phán quyết trưởng lão để các trưởng lão thẩm tra và xét xử. Nếu không phải bọn họ nghe thấy hung danh của Lăng Tiêu, ngay cả Lâm Hạo Vũ cũng chết ở trong tay hắn, chỉ sợ bọn họ đã sớm vọt vào Cẩm Sắt các rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.