Chỉ thấy dưới đáy huyết trì có một cái kén huyết sắc, tản ra hào quang nhàn nhạt, hiện ra một luồng khí tức yêu dị.
Tịch Thiên Dạ đưa tay vạch một cái, một cái kiếm khí lướt qua, làm rách cái kén máu kia.
Một lão giả tóc bạc trắng từ từ bước ra, thân thể hắn thấp bé, lưng bị còng lại, làn da khô quắt, nhìn sơ qua tuổi tác cũng rất cao, nhưng trạng thái tinh thần của hắn đang rất tốt, mặt hồng hào, thần thái sáng sủa.
"Cảm tạ ân cứu giúp của các hạ, không có sự trợ giúp này, sợ là ta chỉ còn sống được mấy ngày nữa thôi, tuổi thọ của ta đã tiếp cận cực hạn."
Râu tóc bạc trắng lão giả hơi thi lễ với Tịch Thiên Dạ, có chút thản nhiên cười nói.
Tuổi thọ khô kiệt cũng không phải là thân thể bảo trì sức sống thì có thể sống được, cho dù là Đại đế và Thánh cảnh, thường thường vào thời điểm mà bọn hắn chết thân thể đều rất khỏe mạnh, ngay cả thời gian cũng khó mà hủy hoại thân thể, nhưng bọn hắn vẫn bỏ mạng trong thế gian này.
Trạng thái hiện tại của hắn mặc dù không tệ, mượn tinh hoa của huyết trì khiến cho cơ thể hắn trở lại thời kỳ đỉnh phong,thế nhưng hắn đã sống quá lâu rồi, tuổi thọ chỉ sợ là không còn đến một tháng.
Bất quá hắn cũng không nản chí, có thể sống sót chính là may mắn cực lớn, thời gian còn sót lại một tháng cũng để cho hắn không có nhiều tiếc nuối vào ở trần gian, không đến mức phải mang theo hết tiếc nuối mà rời khỏi thế gian.
"Ta đã nói qua rồi, ngươi đã đồng ý làm nô bộc cho ta, ta chắc chắn sẽ bảo đảm ngươi trong trăm năm không chết được." Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
Tịch Thiên Dạ mặt không thay đổi ngẩng đầu lên trời, chậm rãi duỗi ra một ngón tay chỉ lên trời xanh, bỗng nhiên khí tức của hắn phát sinh biến hóa long trời lở đất, hắn hình như không còn là một sinh linh, mà là vật bao quát cả thiên địa, ở giữa thiên địa với thiên địa, trong khoảnh khắc liền sinh ra ma sát cùng va chạm vô cùng kịch liệt.
Biến hóa long trời lở đất trong nháy mắt, một luồng khí tức chí cao vô thượng vô cùng cường đại toát ra từ người của Tịch Thiên Dạ, sinh ra một liên kết đặc thù với vô tận vũ trụ, giống như một núi không thể chứa hai hổ, giữa hai bên nhất định phải phân ra một người thắng trong trò chơi sinh tử này.
"Ngươi chưởng khống thiên địa, vận mệnh, sinh tử, Luân Hồi... Nhưng vẫn không khống chế được ta, ta muốn hắn sống, ngươi lại để hắn chết, ta đây phải nghịch thiên."
Tịch Thiên Dạ ngón tay chỉ lên trời nhẹ nhàng vạch một cái, giống như trong đó ẩn chứa một lời nói đặc thù nào đó, trong chốc lát thiên địa biến sắc, Cửu tiêu lôi vân xuất hiện trên trời, mọi vật rung động, thiên địa tối tăm.
Giống như trong vô tận vũ trụ bị một loại pháp tắc nào đó dẫn động, trong nháy mắt sôi trào lên, giống như một con quái vật khủng khiếp đang chậm rãi thức tỉnh.
Lão giả tóc trắng khiếp sợ nhìn một màn trước mắt, hắn sợ rằng cả đời mình cũng không thể quên một màn trước mắt này, chỉ sợ là sẽ gây ra nỗi ám ảnh trong đầu.
Tịch Thiên Dạ trong mắt hắn lúc này không còn là một sinh linh, mà là một thế giới, một phiến thiên địa mênh mông.
Cái loại cảm giác rung động không gì sánh được này đã khắc sâu vào linh hồn.
Đến cùng là tồn tại gì mới có thể khiến người ta có cảm giác như vậy, thật không thể tin được, thật không thể tin nổi...
Ngón tay Tịch Thiên Dạ nhẹ nhàng hạ xuống trong hư không, trong chốc lát, mọi vật yên tĩnh, thiên địa im ắng.
Một loại pháp tắc đặc thù buông xuống trong hư không, đó là pháp tắc vận chuyển nguyên thủy nhất trong vũ trụ, đó không phải là đảo ngược thiên địa, mà đó là cải biến lực lượng của thiên địa.
Nhưng mà một sức mạnh chí cao của thiên địa như thế, lại rơi vào trong người của lão giả tóc trắng.
Trong khoảnh khắc đó, kỳ tích phát sinh.
Chỉ thấy tướng mạo của lão giả tóc trắng bắt đầu biến đổi, bắt đầu càng ngày càng trẻ ra, làn da càng ngày càng mượt mà.
Vẻn vẹn trong một cái hô hấp, lão giả tóc trắng đã biến thành một người trung niên, tóc vẫn trắng như cũ, nhưng lại không già nua, có một khí chất mị lực đặc thù. Cũng không nhìn ra được đây chính là người đã gần đất xa trời, lão đầu dường như gần nhất xa trời như trước.
Trong mắt hắn chỉ có một nỗi tang thương cùng minh mẫn, giống như đang nói cho người khác biết, hắn đã trải qua rất nhiều sinh tử trong thế gian.
Tịch Thiên Dạ chắp tay sau lưng, nhìn lên bầu trời trầm tư yên lặng, hắn cả đời luôn luôn đối đầu với trời, lúc này cũng vậy, về sau cũng thế.
Chỉ là, hắn không còn là Tiên Đế như trước kia nữa.
Đã không còn năng lực nghịch chuyển thiên địa, thay đổi sinh tử. Trợ giúp một người bình thường lấy lại trăm năm thọ nguyên mà thôi, đã khiến cho thần hồn của hắn bị thương, sợ là cần không ít thời gian khôi phục.
Hoàn toàn chính xác, thời điểm tranh mạng sống cùng trời không dễ dàng gì, ở kiếp trước hắn làm Tiên Đế, nhưng lúc sắp thành công cũng bại trước tay Thiên đạo. Bây giờ bất quá chỉ là tu sũ Trúc Cơ kỳ nho nhỏ, tranh mạng với trời cũng không thể không bị thương, lực lượng mà Thiên địa quy tắc cắn trả chính hắn phải tự mình tiếp nhận.
Cũng may thần hồn của hắn có ấn ký cao nhất của Tiên đế, nếu đổi thành những người khác, tiếp nhận sự cắn trả của Thiên Đạo quy tắc, thần hồn sẽ bị tan biến trong nháy mắt, vĩnh viễn không thể siêu sinh.
"Thây khô" rung động nhìn thân thể của mình, hắn chưa từng có nghĩ tới, chính mình có một ngày có thể cải lão hoàn đồng, cho dù là thánh tổ, thậm chí là thần cũng không thể làm được thứ này.
Mà hắn lại có thể cảm nhận được tuổi thọ của mình đã tăng lên rất nhiều, sợ là sống thêm một trăm năm nữa cũng không có vấn đề.
Lúc này, hắn rốt cục đã ý thức được rằng.
Hắn gặp được một nhân vật mà hắn không thể tưởng tượng nổi, một kẻ đã vượt qua sự hiểu biết của hắn, thậm chí là vượt qua phạm vi tưởng tượng của hắn.
"Hôm nay gặp được, thật giống đang mơ, cả đời khó quên, cảm tạ ân phúc mà chủ nhân ban cho, ngài đối với ta có ân tái tạo, giống như cha mẹ vậy."
"Ta tên là Hoa Nhất Nhiên, sinh ra ở Hồng Phong quốc, chủ nhân nếu không thích cũng có thể ban thưởng cái tên khác."
Hoa Nhất Nhiên chậm rãi quỳ trên mặt đất, đối với Tịch Thiên Dạ, hắn vui lòng phục tùng.
Trăm năm tuổi thọ, giống như là được tái tạo, vốn hắn là một kẻ hấp hối sắp chết, lại được tái tạo lần nữa, ân tình này đương nhiên lớn hơn cả trời đất.
Mà hắn lại biết rõ là Tịch Thiên Dạ không phải người bình thường, thậm chí trong mắt hắn, ngay cả thần cũng không so sánh được với hắn.
Cái loại cảm giác này căn bản là không có cách nào để miêu tả, người chưa trải qua vĩnh viễn sẽ không hiểu được.
Từ đó về sau, sợ là hắn sẽ không kính ngưỡng những thần linh trong truyền thuyết kia, dù cho có thần linh đứng ở trước mặt hắn, hắn cũng sẽ không có kính sợ quá nhiều. Bởi vì, trong mắt người khác có lẽ thần chính là thứ chí cao vô thượng, nhưng mà hắn đã được chứng kiến phong thái uy vũ của vũ trụ mênh mông, dù là thần cũng tính là cái gì, chỉ là một hạt cát trong vũ trụ mà thôi.
"Hoa Nhất Nhiên, dựa theo ước định, ngươi chỉ cần làm nô bộc mười năm, mười năm sau ngươi có thể tự động rời đi. Còn tên, ta sẽ không lấy." Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
"Nhất Thiên nguyệt ý đi theo chủ nhân mãi mãi." Hoa Nhất Nhiên cung kính nói.
Lúc này hắn đã hoàn toàn thay đổi ý nghĩ, ở trước mặt loại người này, làm nô bộc cũng là một loại cao quý.
Tịch Thiên Dạ khẽ lắc đầu: "Chỉ cần mười năm là được, mười năm sau ta chưa hẳn nguyện ý thu ngươi."
Hoa Nhất Nhiên nghe vậy cười đắng chát một tiếng, chủ nhân nói trực tiếp, nhưng mà hắn lại không có cái mâu thuẫn gì, ngược lại cảm giác được đó là chuyện đương nhiên.
Có lẽ, hắn ở Nam Man chi địa có thể nói là đã vang danh thiên hạ, địa vị cao thượng, vô số người kính ngưỡng. Nhưng đặt ở Thế Giới Hồng Hoang mênh mông, hắn bất quá chỉ là một hạt bụi mà thôi. Huống chi, ở trước mặt chủ nhân không có cách nào dò xét sâu hay cạn này, hắn tính là cái gì.
Đoán chừng vào lúc này, hắn mới có thể có tư cách làm nô bộc của chủ nhân, mười năm sau sợ là tư cách đi theo hắn cũng không có.
Nghĩ đến đây, Hoa Nhất Nhiên chỉ có thể nhẹ nhàng thở dài. Dù sao thần long trên trời cùng sâu kiến trên đất cũng không là người cùng một thế giới.
Dịch: Vạn Cổ Thư Thần
Biên: Khang_a_ca
Truyện của Hoàng Lăng Gia Tộc