Vạn Cổ Chi Vương

Chương 30: Đánh chó mù đường




Cách rừng rậm khảo hạch hai dặm, ở trên đỉnh một tòa tháp bên ngoài vị trí khảo hạch.
Liễu Tử Yên và một tên lão sư tuấn lãng sóng vai mà đứng.
Trong tay tên lão sư này có một cây sáo tạo hình cổ quái, thổi ra sóng âm trầm thấp và nhỏ bé kỳ lạ.
Hắn thông qua đạo cụ thuần thú, dùng sóng âm đặc thù để khống chế chiến thú.
- Tử Yên yên tâm, coi như không có Tề Hồng thì Chiểu Nê Thú Vương mà ta khống chế cũng đã đủ để giết chết tiểu tử kia rồi!
Vị nam lão sư tuấn lãng kia cười nói.
- Sau khi chuyện này thành công, Tử Yên ta nợ Lý lão sư một nhân tình.
Liễu Tử Yên cười nói.
- Khách khí rồi.
Trong lòng nam lão sư tuấn lãng vui vẻ, đối với giai nhân thiên tài tuyệt mỹ như Liễu Tử Yên, trong lòng hắn hắn cũng rất động tâm.
- Hả?
Vị nam lão sư tuấn lãng kia và Liễu Tử Yên đồng thời nhíu mày.
Trong lúc mơ hồ có một trận tiếng kêu kì quái làm cho người ta phát điên từ phía rất xa truyền đến, làm cho người ta nóng nảy có chút khó hiểu.
- Hửm?
Cánh tay cầm cây sáo của nam lão sư tuấn lãng đột nhiên cứng đờ.
Hắn biến sắc, bởi vì lúc này hắn không cảm ứng được Chiểu Nê Thú Vương nữa rồi.
Làm sao có thể?
Nam lão sư tuấn lãng vận chuyển Tinh Thần lực, toàn lực thổi sáo, cố gắng lần nữa khống chế Chiểu Nê Thú Vương, thế nhưng cuối cùng vẫn thất bại.
- Lý lão sư, sao vậy?
Liễu Tử Yên lập tức có dự cảm không tốt.
- Việc lớn không tốt rồi! Chiểu Nê thú Vương đã mất đi kiểm soát...
Sắc mặt của nam lão sư tuấn lãng lập tức trắng bệch, hắn không có cách nào tưởng tượng được hậu quả của chuyện này.
Một khi Chiểu Nê Thú Vương mất đi khống chế thì sẽ phá hỏng toàn bộ trật tự.
...
- Cạc cạc cạc cạc cạc!
Quạ đen đứng ở trên ngọn cây, liên tiếp phát ra tiếng kêu chói tai tràn ngập Ma tính.
Rống! Phốc! Phốc!
Dưới ảnh hưởng của nó, Chiểu Nê Thú Vương rơi vào trong điên cuồng, chẳng phân biệt được địch ta, không ngừng phụt ra dịch thể như bùn của nó.
- A! A!
Hiện trường trở nên hỗn loạn, một vài đệ tử của Liễu tộc, Tề tộc vô cùng chật vật, chạy trốn ra tứ phía.
Chiểu Nê Thú Vương tương đương với Võ giả Khai Mạch cảnh ngũ trọng, sau khi nổi điên, sự uy hiếp so với Khai Mạch lục trọng còn lớn hơn rất nhiều.
Coi như là Tề Hồng thì cũng không dám cứng rắn, hung hãn chiến đấu với nó.
Vẻ mặt La Thiên có chút cổ quái nhìn về phía con quạ đen toàn thân cháy đen, đang không ngừng có khói bốc lên kia.
- Thiếu niên! Tiếng ca của bản thần thế nào? Có thể nghe được âm luật của Thái Cổ, cuộc đời này của ngươi dù có chết cũng không có gì phải hối tiếc nữa rồi.
Con quạ đen kia ngẩng cái đầu lên thật cao, vẻ mặt vô cùng kiêu căng.
- Đây mà cũng có thể gọi là tiếng ca sao? Còn nói là âm thanh của tự nhiên?
La Thiên cố nén thanh âm quái dị kia, trong lòng chỉ cảm thấy phiền muộn.
Nếu không phải con chim xấu xa này lập công thì hắn đã sớm tát cho nó một cái rồi.
- Thời cơ!
Nhìn thấy thiên tài các tộc đang hỗn loạn, khóe miệng La Thiên không khỏi nhếch lên.
Bởi vì có câu gọi là, có thù không báo thì không phải là quân tử.
Sưu sưu vèo!
Hắn nhắm trúng một người quen là Cao Hiên, lập tức thi triển bộ pháp, nhanh chóng tới gần đối phương.
- Đáng chết! Sao lại gặp phải loại chuyện này cơ chứ?
Cao Hiên vung vẩy bảo kiếm, miễn cưỡng bổ dịch thể do Chiểu Nê Thú Vương nhổ ra, y phục trên người bị ăn mòn một chút, xuất hiện mấy lỗ thủng lớn.
Mau rút lui thôi!
Trước tiên cứ thông qua khảo hạch của Võ phủ rồi hãy nói sau.
Cao Hiên sinh lòng thoái ý.
- Dầu gì cũng là lão bằng hữu, còn chưa đánh đã muốn chạy đi sao?
Cao Hiên vừa mới chuẩn bị rút lui thì có một tiếng cười khẽ từ phía sau lưng hắn truyền đến.
- La Thiên!
Trong lòng Cao Hiên run lên.
Đối mặt với La Thiên bây giờ, Cao Hiên không hề có chút lực chống cự nào cả.
Phanh!
Một chân của La Thiên đá ra, toàn thân Cao Hiên bay ra ngoài, rơi vào trong một cái hố bị dịch thể như bùn kia ăn mòn.
- A...
Ở bên trong hố, Cao Hiên kêu to lên, trên làn da toàn thân xuất hiện nhiều chỗ bị thiêu đốt, y phục toàn thân bị ăn mòn rơi xuống, toàn thân không còn chút mảnh vải che thân nào nữa.
- Lần này ta có bảo ngươi cởi sạch đâu?
La Thiên mỉm cười rời đi.
Sưu sưu!
Một con quạ đen cháy đen bay đến đỉnh đầu Cao Hiên, dùng giọng quái dị nói:
- Giữa ban ngày ban mặt mà lại còn có người khỏa thân. Ài, thật sự là thói đời thay đổi nha.
- Oa, không ngờ chỗ đó lại ngắn như thế!
Lời này tức thì hấp dẫn không ít lực chú ý, cả đám nhao nhao nhìn về phía bên dưới của Cao Hiên.
- Ngươi im miệng, nhanh im miệng cho ta!
Cao Hiên bấn loạn đến mức phát khóc.
Tình huống mà Cao Hiên gặp phải, chỉ là kết cục của một trong rất nhiều địch nhân của La Thiên mà thôi.
Sau một khắc.
La Thiên đi tới bên cạnh một gã đệ tử Liễu gia, bàn tay vỗ một chưởng trúng lồng ngực của hắn.
Rắc rắc! Phanh!
Xương sườn của tên đệ tử Liễu gia tam trọng thiên đỉnh phong này đứt gãy mấy cái, máu tươi phun ra, bay ra xa vài thước.
Phanh! Phanh! Phanh!
Tiếp theo, La Thiên nhanh chóng xuất thủ, đánh bay từng địch nhân trong lúc hỗn loạn.
Có người bị thương đào tẩu, có người thì rất là bất hạnh, bị dịch nhờn của Chiểu Nê Thú Vương công kích bất ngờ, không chết thì cũng tàn phế.
Trong đám người này, Lâm Vân đang hốt hoảng chạy trốn.
- Không tốt!
Ánh mắt của Lâm Vân và La Thiên đối diện với nhau, nhìn thấy người sau lai giả bất thiện, trong lòng hắn không khỏi giật thót lên.
Trốn mau!
Lâm Vân quay người chạy đi, hắn thi triển thân pháp Thất Trùng Bộ, lao ra xa hơn mười thước.
- Ngươi muốn đi đâu?
Sau lưng, thanh âm của La Thiên truyền đến rất rõ ràng, làm cho tóc gáy toàn thân Lâm Vân dựng lên.
- Cút ngay cho ta!
Trong lúc bối rối, Lâm Vân quét ngang một kiếm, thế nhưng lại bị La Thiên nhẹ nhõm né tránh.
- Trở về đây cho ta!
Chân của La Thiên đạp trúng cái mông của hắn.
- A...
Lâm Vân kêu thảm một tiếng.
Mấy ngày hôm trước hắn vừa bị La Thiên đạp trúng nơi này, thương thế còn chưa lành, hiện tại lại bị đạp thêm một cái nữa.
Bịch!
Lâm Vân lăn ra xa hơn mười thước, đến gần Chiểu Nê Thú Vương hơn.
Phốc!
Một đám dịch thể như tên nhọn phóng tới, rơi vào giữa hạ bộ của Lâm Vân.
-... Cái này?
Lâm Vân trợn tròn mắt tại chỗ.
Chợt, ở dưới hạ bộ truyền đến cảm giác ăn mòn và thiêu đốt làm hắn phát ra tiếng kêu thảm thiết vô cùng thê lương:
- Không... Ngàn vạn lần đừng... Người nào đó cứu ta với!
- Không cần, nguồn sống của ta... A!
Nước mắt Lâm Vân chảy giàn dụa, lúc này có hối hận cũng đã không kịp nữa, cuối cùng hắn đau tới mức ngất đi.
Cái đồ chơi kia, có lẽ không thuốc nào chữa được nữa rồi.
Cảnh này làm cho hạ bộ của các thiếu niên khác ở đây đột nhiên phát lạnh, bất chợt gấp rút kẹp hai chân lại với nhau.
- Trời ạ, thảm quá, thảm quá đi mất.
Con quạ đen toàn thân là khói bay qua, miệng không ngừng phát ra tiếng kêu kỳ quái.
- La Thiên... Ta muốn phanh thây xé xác ngươi ra thành trăm mảnh!
Một đạo thanh âm rét lạnh thấu xương truyền đến.
Chỉ thấy, Tề Hồng mang theo bộ mặt xấu xí đã bị ăn mòn chạy tới, khuôn mặt nhìn qua rất là dữ tợn.
Rất hiển nhiên.
Hắn đã coi con quạ đen này là chiến thú của La Thiên, cừu hận cũng được ghi tạc lên trên đầu của La Thiên.
Sưu!
Tề Hồng hóa thành một đạo tàn ảnh bay vọt đến, Kim văn đao vẽ ra một mảnh đao mang đỏ nhạt như cầu vồng, chém xuống đầu của La Thiên.
Giờ phút này, sát ý của Tề Hồng ngập trời, thực lực Khai mạch ngũ trọng đỉnh phong hoàn toàn được bộc phát ra, hung hãn mà điên cuồng!
- Đến rất tốt!
La Thiên không có chút lui bước nào cả.
Một chọi một, hắn không sợ Tề Hồng!
Sưu!
Linh thức tản ra, La Thiên thi triển Du Thân bộ, tránh đi Kim văn đao Bảo khí của Tề Hồng.
Chỉ cần tránh đi Bảo khí thì mối uy hiếp tới từ Tề Hồng ít nhất cũng sẽ hạ thấp tới ba thành.
Sưu sưu sưu!
Hắn thúc giục Thần mạch, chân khí quay cuồng, đánh về phía Tề Hồng.
- Tự tìm lấy cái chết! Coi như không có Bảo khí thì ta cũng có thể nghiền ép ngươi!
Tề Hồng hừ lạnh một tiếng, vận chuyển chân khí Khai mạch ngũ trọng đỉnh phong, tay đánh ra một đạo chưởng ảnh rít gào.
Phanh!
Hai chưởng va chạm vào nhau, kình phong xé rách không khí bốn phía.
Đạp! Sưu!
Sau khi va chạm nhau một cái, La Thiên mượn lực lui ra ngoài, khí huyết sôi trào.
- Không hổ là Khai mạch ngũ trọng đỉnh phong, thí sinh mạnh nhất khóa này của Lăng Vân quận...
La Thiên âm thầm gật đầu.
Bên kia.
Thân thể của Tề Hồng nhoáng một cái, trên bề mặt bàn tay có ngưng kết ra một tầng sương lạnh, cả cánh tay hơi có vẻ cứng ngắc, tê dại.
Ở phương diện tu vi chân khí, Tề Hồng đã xây dựng được năm cái khí mạch, hơn hắn một bậc.
Nhưng bàn về lực lượng thể chất, La Thiên có được Thần mạch cho nên chiếm ưu thế hơn.
Ngoài ra còn có thiên phú Hàn lực của Thần mạch góp sức nữa.
- Cỗ hàn lực này là gì vậy? Ít nhất cũng là võ mạch Địa giai trở lên mới có thể được ban cho thiên phú chiến lực của võ mạch đặc thù!
- Không phải võ mạch của hắn chỉ là Hoàng giai trung phẩm thôi sao?
Tề Hồng kinh sợ, lại có chút khó mà tin được, tên bình dân mà hắn coi như con sâu cái kiến này lại có thể chính diện giao phong cùng mình mà không bị thua.
Cơ hội tốt!
Linh thức của La Thiên nắm bắt được trong lòng của Tề Hồng bất ổn, đã để lộ ra chỗ sơ hở.
Xào xạt sưu sưu!
Hắn thúc giục Thần mạch và kiếm chỉ, tốc độ của thân pháp được bộc phát đến mức tận cùng, cắt vào đúng chỗ sơ hở của Tề Hồng.
Sưu!
Một đạo chỉ lực sắc nhọn giống như kiếm quang đâm về phía bên lưng của Tề Hồng.
- Ngăn cản cho ta!
Tề Hồng bổ ra một đạo đao mang nóng bỏng màu đỏ vàng, đủ để nghiền nát Khai mạch tứ ngũ trọng bình thường, cỏ cây chung quanh lập tức cháy đen.
Ngưng Tinh Trục Nhật!
Thân thể của La Thiên như cá bơi, không lùi mà còn tiến tới, kiếm chỉ như sao băng trong bầu trời đêm, tạo thành một đường vòng cung tuyệt mỹ, vừa vặn tránh đi một đao kia, sau đó lại tiếp tục đâm về phía Tề Hồng.
Phốc phốc!
Giáp mềm chỗ bụng dưới của Tề Hồng bị đâm ra một cái lỗ nhỏ, máu tươi tràn ra.
- Không! Sao ta lại không ngăn cản được chứ?
Cơ thể của Tề Hồng cứng đờ, nghẹn ngào gào thét.
Chỉ là Khai Mạch tam trọng đỉnh phong, vì sao cảnh giới Võ đạo lại cao như thế! Lực xuyên thấu của kiếm chỉ còn có thể so sánh được với Bảo khí nữa.
- Lòng của ngươi, đã thua rồi.
La Thiên không khỏi lắc đầu nói.
Bàn về chiến lực chính diện, đương nhiên người có được Bảo khí như Tề Hồng là tồn tại kiên cố không thể phá nổi.
Nhưng mà, Tề Hồng bị tiếng kêu kì quái của quạ đen làm ảnh hưởng, lại bị Chiểu Nê Thú Vương công kích bất ngờ hủy đi dung mạo, trong lúc tâm phiền ý loạn, tâm tính của hắn đã hoàn toàn mất đi sự cân bằng.
Tâm linh tồn tại sơ hở, tất cả sẽ được thể hiện trong lúc chiến đấu.
Nếu như chống lại người có thực lực kém hơn bản thân rất nhiều thì còn dễ nói.
Nhưng đối với người có được Linh thức, cảnh giới Võ Đạo cao hơn như La Thiên mà nói, một chút sơ hở cũng sẽ trở thành điểm uy hiếp chí mạng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.