Vạn Cổ Chi Vương

Chương 17: Thụy Thú




- Tuyết Dao, ngươi...
Miệng vết thương trên vai của La Thiên dùng tốc độ có thể thấy được khép lại.
Thủ đoạn thần kỳ này đến từ thiếu nữ xinh đẹp thánh khiết bên cạnh hắn.
Nhưng chẳng biết tại sao, trong lòng La Thiên không có cảm giác ngoài ý muốn quá lớn.
Mỗi người đều có bí mật riêng, so với việc đạt được Thiên Thư và Tạo hóa quyết của hắn thì thủ đoạn trị liệu của Ninh Tuyết Dao cũng không được xem như là kinh thế hãi tục.
Có lẽ là trước đây La Thiên đã có cảm giác, khí chất cao quý xuất trần trên người Ninh Tuyết Dao tuyệt đối không phải là thiếu nữ phổ thông gì cả.
- Tiểu Thiên, Tuyết Dao biết rõ trong lòng ngươi có sự hiếu kỳ. Bởi vì gia tộc gặp phải một tai nạn nào đó mà ta không thể không chạy nạn, phong cấm tu vi của mình...
Trên mặt của Ninh Tuyết Dao hiện lên vẻ áy náy, dường như nhớ lại cái gì đó mà thanh âm đắng chát.
- Tuyết Dao, nếu phụ thân ta nhận ngươi, nhất định đã biết rõ nội tình. Hơn nữa ngươi lại chiếu cố ta như thế, lại còn bị ta làm cho liên lụy.
La Thiên lắc đầu nói.
Hắn sớm chiều ở chung cùng với Ninh Tuyết Dao được bốn năm năm, hắn đã cảm nhận được nàng là một nữ nhân tuyệt mỹ và ôn nhu thiện lương.
Phụ thân hắn đã từng nói qua, bởi vì thiếu nhân tình một trưởng bối nào đó của Tuyết Dao cho nên mới thu nhận nàng.
Đối với thân thế của Ninh Tuyết Dao, La Thiên rất ngạc nhiên.
Nhưng mà, nếu như đối phương không chủ động nói thì hắn cũng sẽ không truy vấn.
- Ngươi không trách ta là tốt rồi.
Ninh Tuyết Dao thở dài một hơi.
Trong lòng La Thiên có chút cổ quái: Tuyết Dao che giấu tu vi, nhất định phụ thân đã biết rõ. Chuyện này, duy chỉ có La Thiên là không được biết, một mặt là vì giữ bí mật, càng ít người biết rõ thì lại càng tốt.
Một mặc khác, cũng không phải là sợ làm tổn thương lòng tự ái của mình sao?
- Vậy việc hôn ước kia?
La Thiên có chút không hiểu, dùng thân thế bất phàm của Tuyết Dao, sao lại đồng ý với Đỗ Vân Trình chứ?
- Cái hôn ước kia vốn chỉ là thứ muốn kéo dài một chút. Nếu như La thúc có thể trở về, tất cả có thể xóa bỏ. Nếu như La thúc không trở lại, ta chỉ có thể mang theo ngươi chạy trốn khỏi Thanh Xương thành mà thôi.
Ninh Tuyết Dao khẽ thở dài.
Trong lòng La Thiên cảm thán, chung quy mình đã làm liên lụy Tuyết Dao.
Nếu không, bằng vào tu vi của Ninh Tuyết Dao đã sớm rời khỏi Thanh Xương thành này rồi, mà Đỗ Vân Trình kia cũng không thể làm gì được nàng.
La Thiên vừa mới chuẩn bị nói chuyện thì bỗng nhiên Linh thức của hắn sinh ra nguy cơ, đây là hiệu quả khi tu luyện Tạo hóa quyết mang đến.
- Nhanh đi về bên này!
La Thiên nắm lấy bàn tay ngọc thon dài của Tuyết Dao.
Hai người đột nhiên thay đổi phương hướng, leo tường tiến vào một nhà dân.
Mới qua một hai hơi thở sau.
Sưu! Sưu! Sưu!
Mấy tên thuộc hạ của Đỗ Vân Trình lấy tên Đỗ Thiên Khai mạch ngũ trọng kia cầm đầu đi đến gần.
- Kiểm tra một chút ở gần đây cho ta.
Đỗ Thiên nhẹ nhàng nhảy đến mái nhà của một nhà dân, đứng ở chỗ cao quan sát.
Một gã thuộc hạ khác có tu vi Khai Mạch tam trọng đỉnh phong, đến gần nhà dân nơi hai người La Thiên ẩn nấp.
Nhanh!
La Thiên nắm lấy cánh tay trắng bóc của Ninh Tuyết Dao tiến vào bên trong một cái giếng trong nhà dân.
Dưới tình thế cấp bách, La Thiên ôm chặt Ninh Tuyết Dao, hai người cùng bị kẹt ở giữa giếng.
Dưới bóng tối, đôi mắt xinh đẹp như sao ban đêm của Ninh Tuyết Dao trực diện đối mặt với La Thiên.
Thân thể mềm mại xinh đẹp nằm ở trong ngực của La Thiên.
Hai người bị kẹt ở giữa giếng, trọng lượng không nhẹ, một tay của La Thiên đỡ Ninh Tuyết Dao từ phía dưới.
Hả?
Nơi hắn đặt tay là bờ mông mềm mại làm cho người ta tiêu hồn, cảm giác sung mãn và co dãn làm cho máu của La Thiên sôi trào.
Không tốt!
Trong lòng La Thiên giật thót, mình mạo phạm như thế với Ninh Tuyết Dao, chỉ sợ sẽ làm cho nàng tức giận.
Lỡ đâu Ninh Tuyết Dao sợ hãi kêu lên, chỉ sợ sẽ kinh động đám người đang đi điều tra.
Nhưng mà, giai nhân gần trong gang tấc vẫn điềm tĩnh và uyển chuyển như cũ, lông mi run rẩy, hai mắt sáng ngời, chỉ là ở vành tai trắng như tuyết lại bắt đầu đỏ ửng.
Tay của La Thiên vẫn đang nâng lấy bờ mông ôn nhu, đẫy đà của nàng. Mùi thơm thanh nhã thấm đậm ruột gan làm cho hắn đứng núi này trông núi nọ.
Trong lòng La Thiên bị cảm giác hạnh phúc lấp đầy, hắn hy vọng giờ khắc này có thể tồn tại vĩnh hằng.
- Đi! Qua bên kia nhìn xem.
Lúc này, mấy người kiểm tra rời khỏi khu vực gần đó.
- Còn không thả tay của ngươi ra.
Ninh Tuyết Dao khẽ cáu nói một tiếng, rặng mây đỏ trên mặt chưa hết, nhìn qua có vẻ giống như là thiếu nữ nhà bên vậy.
- Tuyết Dao, không phải là ta cố ý đâu.
La Thiên buông tay ra, cầm lấy tay nàng nhảy ra khỏi giếng.
Khuôn mặt của Ninh Tuyết Dao quay sang bên, hừ nhẹ một tiếng, không để ý tới hắn.
La Thiên có chút tâm thần bất định.
Năm năm qua, từ trước cho tới nay Tuyết Dao chưa từng tức giận với mình, cũng không cãi nhau với mình.
Nàng vĩnh viễn tuyệt mỹ và xuất trần như vậy, mà lại dịu dàng quan tâm tới hắn.
Chỉ là lần này, tay của hắn lại đặt ở vị trí kia, mạo phạm nàng như thế có thể nói là dâm loạn, đáng khinh.
- Trước tiên né tránh đuổi bắt, mau chóng ra khỏi thành.
Sau mấy hơi, Tuyết Dao bình phục nỗi lòng, mở miệng nói.
Dường như nàng đã nhìn thấy La Thiên tâm thần bất định.
Ninh Tuyết Dao tự nhiên cười nói, chủ động nắm lấy tay của La Thiên đi đến ngoài thành.
La Thiên hơi thở dài một hơi, nắm bàn tay của Tuyết Dao, trắng nõn mà lại mát lạnh.
- Ra khỏi thành?
La Thiên có chút lưỡng lự.
Lúc này ở gần tường thành có một đội thành vệ binh đang đi lại, duy trì nội thành trật tự.
Trong lòng La Thiên toát ra một suy nghĩ ở trong đầu, bây giờ mình xin giúp đỡ ở chỗ thành vệ, liệu có thể hóa giải nguy cơ hay không?
- Khà khà, Đỗ thiếu gia cứ yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không để cho hai người kia trà trộn ra khỏi thành đâu.
Một gã đội trưởng thành vệ cúi đầu khom lưng nói.
- Được, nếu như ngươi có thể bắt được đôi cẩu nam nữ kia thì bản thiếu gia sẽ trọng thưởng.
Thanh âm kiêu căng của Đỗ Vân Trình truyền đến.
Tuy rằng khoảng cách hơn một trăm thước, thế nhưng La Thiên tu luyện Tạo hóa quyết, cảm quan mạnh mẽ, cho nên mới nghe được hai người đối thoại.
Đáng giận!
Ngay cả thành vệ cũng đã bị thu mua.
Đỗ gia thân là một trong tam đại gia tộc của Thanh Xương thành, quả nhiên có quyền thế ngập trời ở trong thành.
- Chỉ có điều, muốn bắt được chúng ta, không có khả năng.
La Thiên hừ lạnh một tiếng.
Sở dĩ hắn tự tin như vậy, nguồn cơn là ở hai điểm:
Thứ nhất, hắn lớn lên ở Thanh Xương thành, rất quen thuộc đối với địa hình.
Thứ hai, hắn tu luyện Tạo hóa quyết, mang đến Linh thức cảm ứng rất mạnh mẽ.
...
Một lúc lâu sau.
La Thiên mang theo Ninh Tuyết Dao chui ra từ một cái lỗ hổng kín đáo bên ngoài tường thành của Thanh Xương thành.
Lỗ hổng kia, thân thể thon thả của nữ nhân thì chui ra được.
Thế nhưng dáng người bây giờ của La Thiên ngày càng cao lớn lại có chút cố hết sức.
Ninh Tuyết Dao nhìn thấy vậy che miệng cười khẽ.
Hai người nhanh chóng rời khỏi Thanh Xương thành, bước đi về phía ngoại ô.
Nhưng mà, vừa mới đi ra được lộ trình một hai dặm thì...
Gâu Gâu!
Ngoài cửa thành truyền đến thanh âm của chó, theo nương theo đó là tiếng bước chân dồn dập.
- Không tốt! Đó là chiến khuyển của thủ vệ Thanh Xương thành, khứu giác nhanh nhạy, am hiểu truy tung.
Sắc mặt của La Thiên khẽ biến.
Đỗ Vân Trình chẳng những thu mua được thành vệ mà còn mượn được tài nguyên chiến lược là chiến khuyển.
Phải biết rằng, loại chiến khuyển này rất khó bồi dưỡng, toàn bộ Thanh Xương thành chỉ có không tới năm đầu.
- Chuyện cho tới nước này chỉ có đi tới Hắc Yêu lĩnh mà thôi.
Vẻ mặt La Thiên quyết đoán.
Hắc Yêu lĩnh có Yêu thú ẩn hiện, coi như là thành vệ thì cũng không dám đi sâu vào trong.
Hai canh giờ sau.
Hai nhóm đội ngũ, một đuổi một chạy tiến vào Hắc Yêu lĩnh.
Ba người Đỗ Vân Trình liên tục gặp phải mấy đầu Yêu thú ở trong Hắc Yêu lĩnh, lực cản rất mạnh.
Mà La Thiên dựa vào cảm quan mạnh mẽ, chung quy vẫn có thể tránh được Yêu thú.
Thời gian trôi qua.
Mắt thấy, sắc trời dần dần sáng rõ.
Đỗ Vân Trình sau lưng hắn hai mắt đỏ bừng, sát cơ lạnh thấu xương tràn ra.
- Tiểu súc sinh! Trời sắp sáng rồi, để ta xem ngươi trốn thế nào?
Thanh âm oán độc của Đỗ Vân Trình giờ phút này lại có vẻ tàn nhẫn và đắc ý.
Một đêm đuổi giết, ba người gặp phải mấy đầu Yêu thú, trên người có nhiều chỗ chảy máu.
- Thiếu gia, dường như La Thiên kia đã tiến vào địa bàn của Thụy Thú rồi.
Đỗ Thiên đột nhiên nói.
- Thụy Thú?
Trên mặt Đỗ Vân Trình hiện lên vẻ kinh ngạc.
Mấy người vừa nhìn qua thì thấy phía trước xuất hiện hạp cốc, một đầu dị thú giống như gấu đã ngăn cản lối đi duy nhất.
Sưu sưu! Oanh!
Đầu dị thú kia cao lớn như tửu lâu ba bốn tầng lầu, tiếng ngáy như sấm, như một ngọn núi nhỏ, đang ngăn ở cửa ra vào hạp cốc.
- Khà khà...! Tiểu tặc, để ta xem ngươi chạy chỗ nào?
- Ở địa bàn của Thụy Thú, không ai có dũng khí đến gần, dưới Linh Hải cảnh đều bị giết chết trong nháy mắt.
Đỗ Vân Trình nhếch miệng cười to, như đã nắm chắc chiến thắng.
Thụy Thú?
Sắc mặt của La Thiên đại biến.
Ở Thanh Xương thành, từ nhỏ hắn đã nghe nói qua tin đồn về Thụy Thú.
Thụy Thú chính là một đầu dị thú không biết tên, không biết lai lịch, rất thích ngủ.
Một khi người nào đó đến gần, đánh thức Thụy Thú bừng tỉnh, như vậy sẽ dẫn tới lửa giận ngập trời của nó.
Trước đây Thụy Thú đã diệt sạch một chi đội ngũ do trên trăm tên Võ giả tạo thành.
Phải biết rằng, tất cả người trong đội ngũ kia đều là Võ giả, Khai Mạch cảnh bát, cửu trọng cũng có mấy vị, cùng với cường giả Linh Hải cảnh dẫn đội.
- Tiểu Thiên ngươi cứ yên tâm, chúng ta không dám đến gần, bọn hắn cũng không dám đâu.
Ninh Tuyết Dao trấn an hắn.
La Thiên khẽ gật đầu, hai từ cấm kỵ Thụy Thú, ở trong bảy tám thành thị thuộc quản hạt của Lăng Vân Quận thành, không ai không biết, không ai không hiểu.
Chỉ là, đến nay, ai cũng không biết chi tiết của Thụy Thú.
- Tiểu tặc, chúng ta cứ đứng ở chỗ này thì cũng có thể làm cho ngươi chết đói.
- Nếu như ngươi thức thời thì chủ động hiến Tuyết Dao lên cho ta, để nàng hầu hạ thiếu gia, nói không chừng sẽ để cho ngươi toàn thây.
Âm thanh của Đỗ Vân Trình chói tai truyền đến.
Hai tay của La Thiên nắm chặt, trong mắt hiện lên hàn quang, chưa bao giờ hắn lại có sát ý mãnh liệt như thế đối với một người nào đó.
Chỉ có điều, bản thân Đỗ Vân Trình đã có tu vi Khai Mạch tứ trọng, tu luyện vũ kỹ cao giai của gia tộc, lại còn đi cùng với hộ vệ là Khai mạch ngũ trọng và tam trọng đỉnh phong.
Ở trước mặt đội hình bực này, La Thiên không hề có chút phần thắng nào cả.
- Thụy Thú đáng sợ hơn nhiều, chính là một tồn tại cấm kỵ, không ai biết rõ nguồn gốc của nó.
Ánh mắt của La Thiên lại chuyển hướng về phía Thụy Thú khổng lồ như ngọn núi nhỏ kia.
Đúng rồi!
Ánh mắt của La Thiên sáng lên, nghĩ đến Tạo Hóa Thiên thư.
Những này qua hắn không sử dụng Thiên Thư, có lẽ đã tích được một ít lực lượng nha?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.