Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 954: Trở mặt (1)




Cửu Di nhiệt tình chiêu đãi hai người, nói:
- Vừa rồi chuyện mà Vân thiếu nói đến, cũng không phải bí mật gì. Những Mai lão tiên sinh tham dự đấu giá thương hội kia, kỳ thật đều là các vị hôn phụ ở rể Mai gia ta.
- Ah?
Lý Vân Tiêu lắp bắp kinh hãi, mà Lệ Phi Vũ lại lộ vẻ cực kỳ bình thản, tựa hồ đã sớm biết được.
Lý Vân Tiêu nghi ngờ nói:
- Lực xem xét của Mai gia ta cũng đã quan sát mấy lần, tựa hồ là một loại năng lực thiên phú rất mạnh. Ta trước kia tưởng rằng thông qua huyết mạch truyền thừa, xem ra đã đoán sai rồi.
Cửu Di kinh ngạc nói:
- Năng lực quan sát của Vân thiếu quả nhiên rất mạnh, có thể nghĩ đến huyết mạch truyền thừa đã mạnh hơn không ít người rồi. Loại năng lực này cũng là một bộ phận huyết mạch, nhưng chỉ chiếm một phần ba, còn có một phần ba là công pháp, là thuật xem xét mà Mai gia ta nhiều thế hệ tương truyền, về phần một phần ba cuối cùng chính là bí mật, thứ cho thiếp thân không thể nói ra được.
Lý Vân Tiêu nói:
- Không sao, Cửu Di khách sáo rồi.
Chỗ của Mai gia cách thành Vũ Phong cũng không xa lắm, rất nhanh đã lao ra khỏi hư không, tiến vào trong một mảnh sơn cốc, linh khí thanh thúy tươi tốt, phảng phất như một mảnh thế ngoại đào nguyên vậy.
Chiến hạm trực tiếp chạy nhanh đến trên không một tòa nhã cư, ba người mới đáp xuống.
Cửu Di lập tức thiết yến, các loại quỳnh tương ngọc quả nhao nhao được bưng lên, mỹ tỳ hình thái khác nhau qua qua lại lại, cảnh đẹp ý vui.
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Nếu không đến Mai Cốc các ngươi một chuyến, ấn tượng của ta đối với Mai gia các ngươi còn dừng lại ở chỗ là một đám lão đầu, một mảnh không khí trầm lặng, ai có thể nghĩ đến lại là cảnh tượng hoàn toàn bất đồng thế này chứ.
Lệ Phi Vũ giơ lên một ly quỳnh dịch nhẹ nếm, khen:
- Bách Hoa Ngọc Lộ tửu của Mai gia, có thể vượt qua cả linh đan diệu dược rồi.
Cửu Di cười nói:
- Bách Hoa Ngọc Lộ tửu luyện chế cực kỳ không dễ, hiệu quả đủ để sánh ngang với Băng Ngọc chi châu mà Vân thiếu lấy được.
- Ah?
Lý Vân Tiêu nếm một ngụm, quả nhiên cảm thấy một cổ linh khí chảy xuôi vào đan điền, thu được ích lợi không nhỏ. Hắn trong lúc đại hỉ, cũng mặc kệ mọi thứ, trực tiếp "Ọt ọt ọt ọt" uống sạch cả một bình, khiến Cửu Di và Lệ Phi Vũ đều há to mồm.
Tuy rằng Lệ Phi Vũ cũng muốn uống không kiêng nể gì như vậy, nhưng nói như thế nào cũng là khách nhân, sao có thể mất phong độ vậy được.
Cửu Di thấy mà đau lòng không dứt, lập tức lại gọi mỹ tỳ đi lấy rượu, lần này nàng đã vụng trộm truyền âm bảo mỹ tỳ kia cầm bầu rượu trong tay, ngồi ở bên cạnh Lý Vân Tiêu rót rượu cho hắn, nếu không cứ bị hắn uống từng bình như thế, Mai gia dù không thiếu tiền cũng sẽ bị hắn uống cho nghèo a.
Dù vậy, Lý Vân Tiêu cũng vẫn uống vào từng miệng lớn, không chút khách khí.
- Khục khục, Vân thiếu thật sự là rộng lượng ah.
Lệ Phi Vũ trùng trùng điệp điệp nhắc nhở hắn để ý phong độ một chút, hận không thể giả vờ không biết gì như hắn.
Lý Vân Tiêu cười to nói:
- Ha ha, coi như cũng được. Rượu này dễ uống nha, Cửu Di có thể tặng ta vài hũ không?
Cửu Di vẻ mặt hắc tuyến, vội hỏi:
- Cũng không biết Mai gia ta còn bao nhiêu hàng tồn, ta bảo người đi xem thử. Trước không nói đến cái này, chúng ta nói chuyện chính sự đi.
Nàng sợ chính sự còn chưa nói, rượu đã bị uống sạch rồi.
Lý Vân Tiêu cười to, lấy ra Thiên Chiếu Khuyết Kim lớn chừng ngón tay kia, cầm trong tay chơi đùa, nói:
- Nếu Cửu Di đã nhận ra thứ này, không biết chịu giá bao nhiêu để mua lấy đây?
Cửu Di trong mắt sáng ngời, không chút che dấu vẻ khát khao, đáp lại:
- Thứ cho thiếp thân đường đột, muốn hỏi Vân thiếu một chút, phải chăng chỉ có chừng này? Nếu còn...
Lý Vân Tiêu phất tay ngắt lời nói:
- Chỉ có chừng này. Cửu Di đã biết rõ đây là vật gì, làm sao có thể có nhiều được.
Trên mặt Cửu Di lộ ra vẻ thất vọng, nói:
- Cái này cũng chưa hẳn. Bắc Thiên Hàn Tinh Thiết kia tuy rằng so ra kém vật ấy, nhưng cũng là nguyên liệu luyện khí đỉnh phong, cây cột kia của Vân thiếu ít nhất cũng hơn ngàn cân a?
Lệ Phi Vũ nghe được trong nội tâm chấn động, giật mình nói:
- Cửu Di, ngươi cũng đừng thừa nước đục thả câu nữa, đây rốt cuộc là vật gì? Lại còn trên cả Bắc Thiên Hàn Tinh Thiết?
Cửu Di thở dài:
- Chính là Thiên Chiếu Khuyết Kim mà ta đã tìm từ lâu cũng không thấy.
- Là vật ấy sao?
Lệ Phi Vũ cũng khiếp sợ dị thường, kinh hãi nhìn vào khối kim loại nhỏ trong tay Lý Vân Tiêu, trong mắt nổi lên gợn sóng, cũng lộ ra vẻ cực kỳ khiếp sợ.
Thiên Chiếu Khuyết Kim chính là vật luyện khí số một thiên hạ, mặc dù chỉ chừng ngón cái, nhưng nếu có thể dung nhập vào trong vũ khí, liền có thể vô kiên bất tồi, mặc dù là Vạn Bảo Lâu cũng chưa chắc có hàng tồn.
Cửu Di nói:
- Khối lớn chừng ngón cái này, cũng không biết có đủ hay không nữa. Bắc Thiên Hàn Tinh Thiết kia của Vân thiếu có ra giá không?
Lý Vân Tiêu hiếu kỳ nói:
- Không biết Cửu Di muốn luyện chế huyền binh gì, lại cần đến Thiên Chiếu Khuyết Kim và Bắc Thiên Hàn Tinh Thiết phối hợp?
Cửu Di cười khổ lắc đầu, nói:
- Đây cũng là bí mật của bổn phái, ta cần chế tạo một thanh tuyệt lợi chi khí, chém ra một kiện đồ vật. Nếu là có thể có số Thiên Chiếu Khuyết Kim chừng mười ngón tay cái, có lẽ cũng đủ rồi. Nếu Vân thiếu có thể lấy ra, bổn phái coi như là dốc hết gia tài, nhất định cũng sẽ cho ngươi một cái giá vừa ý.
Lý Vân Tiêu trong nội tâm khẽ động, Cửu Di thân là người cầm quyền Mai gia, vậy mà lại nói ra lời như vậy, có thể thấy được đang gặp phải nan đề rất lớn. Nhưng Thiên Chiếu Khuyết Kim còn trân quý hơn Bắc Thiên Hàn Tinh Thiết không ít, chính hắn cũng cần đến, nếu không phải nhu cầu cấp bách những Băng Ngọc Châu kia thì hắn quyết sẽ không lấy ra giao dịch, chỉ có thể bất đắc dĩ nói:
- Thiên Chiếu Khuyết Kim không có, nhưng không biết Cửu Di muốn chém ra vật gì?
Cửu Di lắc đầu, cũng không muốn nói, nói:
- Đã như vậy, khối Thiên Chiếu Khuyết Kim này Vân thiếu muốn giá thế nào?
Lý Vân Tiêu trầm tư một hồi, nói:
- Thiên Chiếu Khuyết Kim này giá cả dễ nói, coi như tặng cho Cửu Di cũng không sao, nhưng ta có chuyện cần hiểu rõ.
- Ah?
Cửu Di cảm thấy kỳ quái, Lý Vân Tiêu này nhìn qua cũng không phải là người hào phóng gì, rốt cuộc là chuyện gì lại có thể khiến hắn hào phòng thế chứ.
Lý Vân Tiêu dừng ở nàng, nói từng chữ:
- Ta là bằng hữu của Mai Đông Nhi, ta rất muốn biết chuyện giữa nàng và Mai gia.
Cửu Di sắc mặt bỗng nhiên đại biến, ánh mắt lập tức trở nên lăng lệ ác liệt, hai đạo ánh mắt như sát khí ngưng tụ, nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu, khiển trách quát mắng:
- Thì ra ngươi chính là người giết Vương đạt, làm liên lụy đến Mai gia ta.
Lý Vân Tiêu tự nhiên biết không giấu được, cười khổ nói:
- Trong đó chút hiểu lầm, Cửu Di nếu có tính nhẫn nại, có thể nghe ta nói kỹ càng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.