Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 922: Sư đồ chiến một trận




- Ah? Ngươi rất tự tin ah!
Mạc Tiểu Xuyên cười lạnh nói:
- Chẳng lẽ ngươi nhìn không ra ta là Cửu Thiên Võ Đế?
Lý Vân Tiêu cười to nói:
- Cửu Thiên Võ Đế ta thấy nhiều. Đương nhiên, cũng giết qua không ít.
- Ha ha, ngươi rất cuồng, muốn đánh một trận sao, xem mặt mũi ngươi cứu ta, ta không thể không đáp ứng.
Tinh quang trong mắt Mạc Tiểu Xuyên càng ngày càng lạnh, hai đấm vận khí hiện ra khí tức màu vàng, hóa thành mũi nhọn, cắt không khí chung quanh ra.
Thân thể của hắn chấn động từng hồi, đế khí năm màu ngưng kết trên không trung, biến ảo thành một cối xay màu vàng cực lớn, nó trấn áp về phía Lý Vân Tiêu. Hắn biết rõ Lý Vân Tiêu có chút thần dị, chiến lực chân thật không đơn giản như vẻ ngoài, nhưng mà cũng không cho rằng đối phương có thể tiếp một chiêu của mình, cho nên vẫn có chừng mực.
Cối xay tuy lớn, nhưng mà tốc độ thật chậm, trong suy nghĩ của Mạc Tiểu Xuyên, đại khái cũng chỉ đánh nhẹ một cái là có thể đánh Lý Vân Tiêu thổ huyết, trọng thương té xuống.
Lý Vân Tiêu lắc đầu nói:
- Dưới tình huống không biết chi tiết của đối phương còn khinh thị đối thủ như thế. Mặc dù ta biết rõ ngươi có thiện ý, nhưng nếu như đối thủ là người khác, ngươi sẽ chịu đau khổ.
Hào quang trong tay lóe lên, Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm bỗng nhiên hiện ra, nhẹ nhàng chém ra một kiếm, kiếm quang biến lớn trên không trung, lập tức chém cối xay thành hai nữa, đế khí lập tức hóa thành hào quang lăng lệ tiêu tán các nơi.
- Cái gì?
Mạc Tiểu Xuyên lập tức cảm thấy đầu óc ngắn lại, tròng mắt mở to còn hơn cối xay do đế khí biến thành, chuyện như thế hắn chưa từng thấy qua.
Sau khi khiếp sợ chừng nửa chung trà, hắn dụi mắt, vững tin cảnh trước mắt là thật, trong mắt mang theo tinh quang lăng lệ, chiến ý ngập trời.
Lý Vân Tiêu thản nhiên nói:
- Ta rất thưởng thức thái độ này của ngươi, gặp mạnh càng mạnh, vĩnh viễn không lui bước.
Mạc Tiểu Xuyên quát:
- Đừng quá xem mình là chuyện quan trọng.
Kim quang dưới chân hắn chớp động, thân thể và bộ pháp tạo ra tàn ảnh màu vàng vây quanh Lý Vân Tiêu, lạnh lùng nói:
- Cũng chỉ là kỹ xảo nhỏ mà thôi, trước lực lượng tuyệt đối, tất cả ảo ảnh đều là hư ảo.
Lý Vân Tiêu mỉm cười, ngón trỏ nâng lên, nhìn cũng không nhìn điểm vào góc trái thật quỷ dị, khẽ cười nói:
- Đã biết rõ như thế, vì sao còn ở trước mặt ta dùng Thiên Lý Huyễn Quang Bộ chứ?
Trong lòng Mạc Tiểu Xuyên đại chấn, dưới tàn ảnh đầy trời, chân thân của hắn hiện ra dưới một chỉ của Lý Vân Tiêu, hơn nữa một chỉ này bao phủ toàn bộ khiếu huyệt của hắn, giống như mình vừa hành động thì trực tiếp đánh đánh bại ngay.
Xảy ra chuyện gì?
Tuyệt đối không có khả năng.
Trong lòng Mạc Tiểu Xuyên sinh ra sóng gió động trời, nhưng hắn là Cửu Thiên Võ Đế ah, trừ phi cấp độ đối phương cao hơn hắn quá nhiều, nếu không tuyệt đối không thể điểm trúng, do đó sớm đưa ngón tay ra chờ.
- Cuồng vọng!
Mạc Tiểu Xuyên áp chế rung động trong lòng, hai tay kết xuất một ấn bao phủ thiên địa, kim quang lập loè như mặt trời chiếu xuống, làm như không lưu thủ.
- Có thể tính toán bộ pháp của ta thì thế nào, Thiên Địa Ấn!
Lý Vân Tiêu nói:
- Ấn cực tứ phương, võ phá trời xanh, ngươi đã nắm giữ áo nghĩa tinh túy của chiêu này.
Hắn vừa bình, trường kiếm trong tay điểm ra, hóa thành bốn đạo kiếm khí bắn vào bốn cực, quát:
- Nhất Kiếm Ảnh Phi Toa.
Kiếm hóa bốn cực,đồng thời phá bốn cực của Thiên Địa Ấn, Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm tỏa ra hào quang như thu thủy chiếu rọi trời cao, cắt nát Thiên Địa Ấn, Thiên Địa Ấn lâp tức tan nát.
Mạc Tiểu Xuyên triệt để phát mộng, ngây ra như phỗng, thân thể hoàn toàn hóa đá.
Lý Vân Tiêu cười to nói:
- Đừng quá tự cho là đúng, tiến giai Võ Đế thì thế nào, trong thiên hạ này Võ Đế thiên thiên vạn vạn, nhiều như tay sai trên đường, nếu bởi vì thế mà đắc chí, vậy thực làm trò cười cho người trong nghề.
- Không có khả năng, tuyệt không có khả năng!
Võ đạo chi tâm của Mạc Tiểu Xuyên vào lúc này xuất hiện khe hở vào lúc Thiên Địa Ấn tan rã, hắn khó tiếp nhận quát:
- Tuyệt đối không có khả năng, Thiên Địa Ấn tụ tập lực lượng tứ cực trong thiên địa, ẩn chứa lục hợp bát hoang vô tận vân tiêu chi ý, cho dù ngươi có thể tiếp nhưng không thể nào phân liệt ra được, đây nhất định là ảo giác cường đại, thậm chí ngay cả ta cũng có thể trúng chiêu, ngươi là người phương nào?
Hắn liên tục quát hỏi, hắn không thể tin Thiên Địa Ấn mà sư phó truyền dạy lại bị phá vỡ. Kỳ thật vừa rồi Lý Vân Tiêu đâm ra một kiếm hóa bốn cực, hắn đã sớm khắc sâu trong đầu, hơn nữa suy diễn ra, thật sự có thể hóa giải Thiên Địa Ấn của hắn. Trong trí nhớ của hắn, Thiên Địa Ấn là hoàn mỹ vô khuyết, chuyện này làm cho hắn khó tiếp nhận.
Lý Vân Tiêu thở dài:
- Thiên hạ không có chiêu thức không bị phá giải, trừ phi là thần hồ kỳ kỹ. Thiên Địa Ấn cũng vậy, nó dung hợp lục hợp bát hoang chi vô tận vân tiêu, đã có dung hợp thì nhất định có khe hở, sẽ tồn tại lỗ thủng. Huống hồ...
Hắn ngưng giọng nói:
- Bản thân ta là người sáng tạo Thiên Địa Ấn, tự nhiên hiểu góc chết trong chiêu thức của mình. Lúc trước thụ cho ngươi cũng không nói rõ, là hy vọng ngươi có thể thông qua lĩnh ngộ của mình đi phát hiện, hơn nữa tu bổ, do đó lĩnh ngộ ra quy tắc võ ý thuộc về mình. Tiểu Xuyên, ở điểm này, ngươi không bằng các sư huynh đệ khác.
Giọng của Yêu Long khinh thường hừ lạnh, nói:
- Trong các đồ đệ của ngươi, Mạc Tiểu Xuyên vốn thiên phú không đủ, hoàn toàn là nương nhờ vào nghị lực thật mạnh mới đi tiếp tới bước này. Loại nghị lực mạnh mẽ này đã hơn xa những người khác. Ngươi muốn hắn ở trên lĩnh ngộ vượt qua các huynh đệ khác, không khỏi quá ép buộc.
Thân thể Mạc Tiểu Xuyên như có dòng điện bắn ra, chỉ cảm thấy trong đầu chấn động "Ông ông".
Người trước mặt này trừ tu vị ra, ngữ khí nói chuyện và lý giải Thiên Địa Ấn làm cho nội tâm của hắn run rẩy, trên trán chảy mồ hôi lạnh, khó có thể tự kiềm chế run rẩy nói:
- Sư, sư phó..., ngươi, ngươi thực, thật sự là sư phó?
Lý Vân Tiêu khẽ cười nói:
- Nếu ngươi có thể thông qua Tuyệt Thần động của Mạc gia, ta liền thu ngươi làm đồ đệ.
Ầm ầm!
Linh đài thức hải của Mạc Tiểu Xuyên thất thần, rốt cuộc không còn suy nghĩ được chuyện gì nữa. Trước mặt mơ hồi, nước mắt chảy dài. Hắn nhớ lại chuyện ở thành Hắc Thiết năm đó...
- Mạc Tiểu Xuyên, ngươi dám một mình tự tiện xông vào cấm địa trong tộc, lần thứ ba, tha cho ngươi không được.
Thành Hắc Thiết, trên Mạc gia Chấp Pháp đường hào khí sâm nghiêm. Hai bên là trưởng bối trong tộc, sáu tên trưởng lão phân ra ngồi hai bên, thần sắc nghiêm nghị, chính giữa là hư ảnh lão gia áo xanh, như ẩn vào vương tọa, hai mắt khép hờ, thân ảnh có hào quang không ngừng chớp động, hiển nhiên chân thân cũng không ở đây..
Một nam tử trung niên đứng bên trái cúi chào bảy người, trầm giọng nói:
- Bẩm tổ lão, sáu vị thái thượng trưởng lão đại nhân, Mạc Tiểu Xuyên lần thứ ba tự tiện xông vào cấm địa, dạy mãi không sửa. Từ tộc quy, người tự tiện xông vào cấm địa cần huỷ bỏ tu vị, trục xuất khỏi gia môn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.