Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 910: Ác linh biến hóa




Sắc mặt đám người còn lại đại biến, nếu như Trương Lăng Hoa đến, vậy bọn họ đừng mong có phần. Nhiều lắm đối phương đại phát thiện tâm, lấy ra một ít đồ bỏ chưa đủ nhét kẽ răng ra ban phát mà thôi.
Mai Đông Nhi nói:
- Chân trưởng lão nói đúng, nhưng thông đạo bị đóng kín, làm sao đi ra ngoài đây?
Mọi người lúc này mới phát hiện tuy Mạc Tiểu Xuyên bỏ chạy, nhưng thông đạo vẫn không có mở ra, không biết xảy ra chuyện gì, không ít người hít khí lạnh.
Chân Đức Hữu hừ lạnh, nói:
- Mọi người cùng nhau nghĩ biện pháp, chắc chắn có biện pháp mở ra. Cùng lắm là phá tan đi ra ngoài.
Đàm Địa Quân bất đắc dĩ lắc đầu, nếu như cưỡng ép mở thông đạo, từ tình huống ban đầu mà nhìn, cho dù có địa đồ cũng tuyệt đối không đi ra được. Bởi vì đây là thông đạo sống, hơn nữa trước mắt xem ra, khống chế thông đạo chính là trong hỗn độn màu đỏ kia, hơn nữa có liên quan thật lớn tới ác linh.
Tiêu Minh Huy nói:
- Vân thiếu, ngươi còn có chủ ý tốt gì không? Nếu như cưỡng ép phá vỡ thông đạo, ngươi có thể có nắm chắc mang mọi người ra ngoài.
Lý Vân Tiêu từ đủ loại biểu hiện thể hiện tới bây giờ, nghiễm nhiên đã thành nhân vật lãnh tụ của mọi người, ý kiến của hắn cơ bản không ai phản đối. Hơn nữa lúc trước cũng là Lý Vân Tiêu cảm ứng khí tức Nam Hỏa Kim Tinh chấn động mới dẫn mọi người ra ngoài.
Lý Vân Tiêu nói:
- Cho dù thế cục như thế nào, Mạc Tiểu Xuyên ta phải cứu ra, cho nên đừng hy vọng ta dẫn đường rời đi. Về phần chư vị, hiện tại không chiếm được hỗn độn màu đỏ là khẳng định không cách nào mở thông đạo mê cung ra ngoài. Nếu như muốn mạng sống, tốt hơn là theo ta cứu Mạc Tiểu Xuyên, tiêu diệt ác linh a.
Sắc mặt Chân Đức Hữu biến hóa, tức giận nói:
- Ngươi thật không ngờ ích kỷ như thế, không quan tâm tính mạng của mọi người.
Lý Vân Tiêu nhìn hắn như thằng ngu, hừ lạnh nói:
- Đàm tông chủ, quản tốt thủ hạ trí tuệ thấp của ngươi, ta hiện tại tâm phiền ý loạn, rất không muốn nghe loại lời ngu xuẩn này.
- Ngươi...
Chân Đức Hữu tức giận sắc mặt tái nhợt, đối phương vậy mà trước mặt bao người mắng hắn trí tuệ thấp, nhìn qua Lý Vân Tiêu trọng thương, trong mắt hiện ra sát cơ.
Đàm Địa Quân cũng phát giác được sát ý của hắn, hừ lạnh một tiếng, quát:
- Chân trưởng lão, lui ra!
Những người còn lại nhìn qua ánh mắt Chân Đức Hữu, cũng đầy châm chọc, trong nội tâm mắng thầm: nói trí tuệ thấp là mắng không sai, không thể mang người ta đi ra ngoài, lại còn nói lời công chính vô tư, định gạt thằng ngu à? Vào thời khắc sinh tử tồn vong này, vậy mà cũng lấy ra nói, nói trí tuệ thấp là quá nhân nhượng rồi, theo chúng ta thấy, ngươi làm gì có trí thông minh.
Chân Đức Hữu quê quá hóa khùng, trùng trùng điệp điệp hừ một tiếng, hắn bay qua một bên, không quan tâm mọi người.
Tễ Lâm trầm giọng nói:
- Vân thiếu, không phải chúng ta không muốn giúp ngươi cứu Mạc Tiểu Xuyên, mà là căn bản không có thực lực này. Ngươi ra giá, mang mọi người đi ra khỏi mê cung này, chỉ cần có tiền trả là được rồi, mọi người nhất định sẽ cho. Cần bao nhiêu nguyên thạch, cứ nói đừng ngại.
Đừng nói cứu Mạc Tiểu Xuyên độ khó quá lớn, cho dù tiện tay hắn cũng không thể cứu, trong đó còn liên lụy đến một ít vấn đề trong thương hội Nếu như bị Mạc Hoa Nguyên biết rõ, sợ rằng phiền toái lớn rồi. Cho dù không cân nhắc Mạc Hoa Nguyên, bản thân Mạc Tiểu Xuyên chính là Cửu Thiên Võ Đế, đủ cho hắn ăn thiệt thòi lớn rồi.
Lý Vân Tiêu cũng đoán được một ít mánh khóe, Mạc Hoa Nguyên hứa hẹn với Lôi Phong thương hội có lẽ cũng là vì chuyện của Mạc Tiểu Xuyên. Điều này cũng giải thích vì sao lúc trước hỏi tới chuyện Mạc Tiểu Xuyên, Mạc Hoa Nguyên biểu lộ kịch liệt như thế. xem ra Lôi Phong thương hội cũng có chuyện ẩn trong đó cả.
Nhưng hiện tại hắn không có lực truy cứu, nhưng lại cần mượn lực lượng của thương hội.
Thế lực khác cũng nhao nhao hưởng ứng, nói:
- Cứu chúng ta ra ngoài, mọi người cảm thấy có thể thực hiện sẽ gom góp nguyên thạch cho ngươi, mang mọi người đi ra ngoài đi.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nhìn qua Tễ Lâm, ánh mắt này làm nội tâm Tễ Lâm sợ hãi, dường như tất cả bí mật trong lòng đều bị đối phương thấy hết, toàn thân khó chịu không nói nên lời, lúng túng nói:
- Vân thiếu, ngươi ra giá đi.
Lý Vân Tiêu hừ một tiếng, thu hồi ánh mắt lăng lệ, nói:
- Nếu như ta ra giá, cái giá nhất định là lấy đầu Tễ Lâm ngươi, ngươi cho hay là không cho?
Sắc mặt Tễ Lâm đại biến, hắn lui lại vài bước, vạn phần cảnh giác, tức giận nói:
- Lý Vân Tiêu, hiện tại mọi người đồng tâm hiệp lực, ngươi muốn làm cái gì?
Hắn vấn đề phòng Lý Vân Tiêu, lại quan sát biểu lộ của mọi người, càng xem nội tâm càng kinh, hắn dám khẳng định, nếu như Lý Vân Tiêu thực khai ra điều kiện này thì người ở đây không quan tâm mà lấy mạng của hắn. Nghĩ đến điểm này, lập tức mồ hôi lạnh đầm đìa.
Lý Vân Tiêu khẽ nói:
- Yên tâm đi, cái đầu heo của ngươi ta không có hứng thú. Nếu không lúc trước cũng sẽ không cứu ngươi. Lời nói thật nói với các vị, Mạc Tiểu Xuyên có quan hệ không cạn với ta, là nhất định phải cứu, cho dù các ngươi có dốc toàn bộ gia sản ta cũng không thèm. Còn nữa, Mạc Tiểu Xuyên chính là công tử Mạc gia thành Hắc Thiết, nếu như bị thành Hắc Thiết biết rõ chuyện nơi đây, giận chó đánh mèo lên chư vị, ai cũng đừng mong còn sống đâu.
Ba chữ thành Hắc Thiết vừa ra, làm đáy lòng mọi người lạnh giá.
Tuy thành Hắc Thiết không phải bảy thế lực siêu cấp, nhưng tuyệt đối là tồn tại khiến bảy thế lực siêu cấp không dám trêu chọc. Cho dù Tễ Lâm gần đây đắc ý có bối cảnh Lôi Phong thương hội, nhưng nếu để tổng bộ Lôi Phong thương hội biết hắn chọc người thành Hắc Thiết, không chút nghĩ ngợi sẽ hi sinh hắn để trấn an đối phương.
Sau khi Đàm Địa Quân suy nghĩ, đã không thể ngờ còn có chuyện này, đành phải nói:
- Ý của Vân thiếu là, mọi người cùng tiến lên khu vực hỗn độn màu đỏ kia? Ít nhất cũng phải bàn bạc kỹ hơn, cho mọi người một chút lòng tin. Nếu không thì mạo muội tiến vào, có trời mới biết bên trong có nguy hiểm gì khác hay không.
- Ân, không tệ!
Lý Vân Tiêu nói:
- Tình huống bên trong không ai biết cả, ngay cả thần thức cũng che đậy mất. Nhưng chư vị nên làm rõ một điểm, đi vào cứu Mạc Tiểu Xuyên cũng là cứu mạng của mình, đừng tưởng rằng đây chỉ là làm việc thay ta, bộ dáng không cam lòng, không nê dùng chuyện này miễn cưỡng ta. Nếu không khi chạy trối chết đừng có chạy theo ta ra ngoài nữa.
Trên mặt mọi người đầy phiền muộn, cho dù thông đạo mở ra, không có Lý Vân Tiêu dẫn đầu, hơn phân nửa là ra không được. Hắn nói lời này rõ ràng đã cột mọi người lên chiến xa của hắn.
Tuân Tri Minh nói:
- Vân thiếu nói lời này rất đúng, đám người chẳng khác nào đang giúp mình. Cũng giống như Vân thiếu ra tay cứu Tề hội trưởng lúc trước, mọi người đang ở trên một chiếc thuyền, tự nhiên phải đồng tâm hiệp lực vượt qua cửa ải khó khăn mới đúng. Huống hồ anh hùng thành Hắc Thiết đều là người đáng kết giao, cho dù không có tầng quan hệ của Vân thiếu, hôm nay đụng phải việc này cũng sẽ đứng ra mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.