Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 899: Quáng động thâm sâu (1)




Ầm ầm!
Một quyền màu vàng như mặt trời luân chuyển, đánh thẳng vào yêu thú lầy lội, trực tiếp bắn thủng thân thể của nó, kim quang xuyên thấu ra sau.
Lý Vân Tiêu giống như chiến thần màu vàng, trong mắt hào quang lóe lên, thì thào lẩm bẩm:
- Không sai biệt lắm.
Hắn tiện tay điểm một cái, thu Hồ Lô Tiểu Kim Cương vào mi tâm, thân thể lóe lên, từng bước đi về phía bờ bên kia.
Yêu thú bùn lầy nửa người trên vỡ nát, nó không ngừng rống to lên, trong giọng của nó mang theo tức giận và không cam lòng. Tuy nó là yêu thú bát giai, nhưng lúc trước bị đám người Tuân Tri Minh liên thủ áp chế đã tiêu hao rất nhiều yêu lực, sau đó lại bị Hồ Lô Tiểu Kim Cương trấn áp, sớm đã lực bất tòng tâm, giờ phút này bị Lý Vân Tiêu lấy ra làm bia ngắm luyện tập, tức giận không nhẹ, gào thét không ngừng, cũng không thể làm gì.
Lý Vân Tiêu đáp xuống bờ bên kia, một đám võ giả gần bờ lui lại, giống như nhìn thấy tồn tại còn đáng sợ hơn cả yêu thú bùn lầy, thoáng cái tán ra, không dám đứng gần hắn, kiêng kị tới cực điểm.
Lý Vân Tiêu nhìn qua ánh mắt sợ hãi như sợ cọp của mọi người, xùy cười, nhìn đám người Tễ Lâm rồi nói:
- Khó được chư vị không bỏ ta mà đi, thịnh tình này bản thiếu nhớ kỹ, ta nên cảm kích chư vị thế nào đây?
Tất cả mọi người nghe ra ý châm chọc trong lời của hắn, nhưng mà cả đám đều bất đắc dĩ.
Đàm Địa Quân ngượng ngùng cười nói:
- Tiểu tử ngươi không có việc gì là tốt rồi, nếu gặp chuyện không may, giao dịch của ta và ngươi sẽ không còn.
- Hừ!
Lý Vân Tiêu hừ nhẹ một tiếng, năm ngón tay lăng không một trảo, chuôi Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm bay vào trong tay, một đạo kiếm hoa băng hàn như nước bắn ra ngoài, kiếm quang trực chỉ Chân Đức Hữu, lãnh đạm nói:
- Còn nhớ ta vừa nói gì không, ngươi đáng chết!
Chân Đức Hữu bị kiếm quang chỉ thẳng vào, trong nội tâm kinh hãi, liên tiếp lui về phía sau. Nhưng hắn đã trơ mắt người này một kiếm giết Võ Tôn thất tinh, một quyền đánh nát yêu thú bát giai, mà cả hai hắn không thể chống lại.
Kỳ thật thực lực Lý Vân Tiêu đã bị mọi người đánh giá quá cao. Giết Phương Thiên Hạc là lôi kiếp cửu giai, mà sụp đổ yêu thú bùn lầy, tuy là lực lượng của bất diệt kim thân thập phần cường đại, nhưng mấu chốt vẫn là do yêu thú lầy lội tiêu hao quá nhiều, sớm đã nỏ mạnh hết đà.
Nhưng hiệu quả hai lần ra tay quá khủng bố, ngay cả Đàm Địa Quân cùng Tễ Lâm cũng không dám mạo muội chọc Lý Vân Tiêu, huống chi là Chân Đức Hữu, sắc mặt của hắn đại biến, liên tục trốn ra sau lưng Tư Mã trưởng lão.
Sắc mặt Đàm Địa Quân đại biến, tiến lên khuyên giải nói:
- Vừa rồi là Chân trưởng lão không đúng, ta thay hắn xin lỗi ngươi!
- Xin lỗi?
Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:
- Hảo hữu của ta thiếu chút nữa bị đánh chết, há vì một câu xin lỗi có thể bỏ qua? Đàm Địa Quân, ta phát hiện ngươi càng ngày càng giả dối!
Đàm Địa Quân tức giận, cũng không dám cãi nhau trở mặt với Lý Vân Tiêu, tức giận nói:
- Vậy ngươi muốn như nào? Tóm lại ngươi không có khả năng giết Chân trưởng lão!
Đột nhiên con ngươi hắn đảo một vòng.
- Nếu không bồi ngươi một ít nguyên thạch được chứ?
Hắn hiểu rõ tính tình của Lý Vân Tiêu, dường như rất có lực tương tác với nguyên thạch.
- Ân, chuyện này có thể cân nhắc.
Quả nhiên trong mắt Lý Vân Tiêu tỏa ánh sáng, lập tức thu Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm lại, nói:
- Cho bao nhiêu?
Tất cả mọi người choáng váng, thì ra thế cũng được. Lúc trước Đàm Địa Quân cùng Tễ Lâm cò kè mặc cả làm cho mọi người không thích ứng, xem ra tiền thật sự là vạn năng, cho dù là cường giả Võ Tôn cũng có thể bỏ tiền ra mua mạng.
Đàm Địa Quân thịt đau, biết chắc sẽ bị xảo trá, nói:
- Tạm thời đặt qua một bên, sau khi tìm ra bảo tàng, tính cả giao dịch giữa ta và ngươi lúc trước cùng kết toán, như thế nào?
Trong lòng của hắn thầm nghĩ, đến lúc đó trực tiếp báo cho sư huynh Trương Lăng Hoa đi thương lượng với tiểu tử này, có cường giả Võ Đế tọa trấn, có thể ngăn chặn hắn, không bị rao giá trên trời.
- Tốt!
Lý Vân Tiêu cũng sảng khoái, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Chân Đức Hữu, nói:
- Đầu của ngươi tạm thời đặt trên cổ, ta có lấy đi hay không là phải xem tông môn của ngươi chịu bỏ ra bao nhiêu nguyên thạch. Nếu như ngươi trong lòng bọn họ không có giá trị mấy chục tỷ, ta sẽ trực tiếp lấy đi.
Sắc mặt Chân Đức Hữu trắng bệch, tuy tức giận, xấu hổ, nhưng lại không thể làm gì, tôn nghiêm tuy trọng yếu, nhưng mà cái mạng còn trọng yếu hơn.
Đàm Địa Quân choáng váng, Lý Vân Tiêu nói lời này tuy nói với Chân Đức Hữu, nhưng không thể nghi ngờ là nói cho hắn biết, không có mấy chục tỷ nguyên thạch là không thể giải quyết vấn đề.
Hắn cảm giác mình hoàn toàn không thể chịu được người này, lắc đầu liên tục nói:
- Đi nhanh lên, nếu có thể tìm được Nam Hỏa Kim Tinh Nguyên, cũng không thiếu chút nguyên thạch này.
Hắn nói ra lời này làm cho đám võ giả còn sống sót tới đây tìm được chút hi vọng và tin tưởng, trải qua sống chết gian nan như thế, đoán chừng cũng sắp nhìn thấy quang minh.
Đám người Tễ Lâm nhìn nhau, không nói lời nào, cúi đầu tiếp tục tiến lên phía trước.
Cả đội ngũ thoáng cái phân thành bốn phần, thế lực bản địa, thế lực thương hội, võ giả tán tu, thế lực cuối cùng là Lý Vân Tiêu cùng Cẩn Huyên, hai người cười khổ một tiếng, Cẩn Huyên cảm kích nói:
- Cảm ơn ngươi.
Lý Vân Tiêu khẽ cười nói:
- Không sao.
Chỉ hai chữ đơn giản nhưng bao hàm quá nhiều, có một số việc, cũng không cần nói quá nhiều.
Trải qua lần đánh với yêu thú bùn lầy, tất cả mọi người đã vô tình.
Cẩn Huyên nói:
- Trách nhiệm trên người Vân thiếu quá lớn, hy vọng lần sau không nên xả thân cứu Cẩn Huyên như vậy, nếu không nội tâm Cẩn Huyên không thể bình an.
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Yên tâm đi, phía trước sẽ không có nguy hiểm nữa.
- Ân? Vân thiếu sao biết được?
Cẩn Huyên cảm thấy kỳ quái.
Hai người nói chuyện với nhau dùng ngữ khí bình thường, tất cả mọi người nghe được rõ ràng, cũng cảm thấy ngạc nhiên, muốn nghe Lý Vân Tiêu giải thích.
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Không thấy đám thương hội đi tuốt ở đằng trước sao? Lúc trước gặp nguy hiểm thì có khi nào bọn chúng đi lên đầu không?
- Chuyện này...
Cẩn Huyên sững sờ, sau đó chợt nói:
- Thì ra là thế!
Mọi người cũng hiểu ý, đúng là có đạo lý như vậy.
Tễ Lâm tức giận không nhẹ, trùng trùng điệp điệp tức giận hừ một tiếng, phất tay tiếp tục đi nhanh lên, không muốn lại nghe Lý Vân Tiêu nói chuyện.
Lý Vân Tiêu mỉm cười, cùng Cẩn Huyên tạo thành tổ hai người, mọi người lướt qua vài ngọn núi, rốt cục đi vào một nơi to lớn, nơi này xuất hiện cỏ cây tàn lụi, cây cối rất thưa thớt.
- Nơi có mạch khoáng, tất nhiên là cỏ cây vô sinh, nơi này có vài phần bộ dáng.
Tiêu Minh Huy ngưng mắt nhìn xa xa, nhìn thẳng mục tiêu, nói:
- Phía trước càng đoạn tuyệt sinh cơ, ẩn ẩn có hỏa nguyên tố, thật sự là mạch khoáng. Trong ta ở thành Nam Hỏa lâu như thế, vậy mà không biết trong tử địa còn ẩn chứa tài nguyên bực này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.