Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 892: Hỗn loạn




Ọt ọt!
Thật lâu, Tễ Lâm gian nan nuốt nước bọt, thè lưỡi ra liếm bờ môi khô khốc, nhìn Phương Thiên Hạc không đầu nằm trên mặt đất, nội tâm phức tạp tư vị khó có thể bình tĩnh.
Lôi đình cũng đánh Vũ Vu Nhất Trạc Bình Hồ Kính tan nát không còn lại gì, chí bảo trấn môn của Lôi Phong thương hội tại thành Nam Hỏa và Phương Thiên Hạc trợ thủ đắc lực nhất của hắn, trong thời gian chưa uống cạn nửa chung trà đã biến mất. Hắn cảm thấy như hai cánh tay của mình bị chém đứt.
Vốn là một diệu chiêu, công bố tin tức Nam Hỏa Kim Tinh Nguyên ra ngoài, không ngừng suy yếu thế lực bản địa, hơn nữa đạt được mục đích cuối cùng của bản thân. Nhưng giờ phút này thế lực bản thổ không ai tổn thương, chính mình thì tổn thất một tên Võ Tôn thất tinh, còn có một kiện huyền khí bát giai, tổn thất này quả thật là thương gân động cốt, quả thực chẳng khác gì trực tiếp lấy mạng của hắn.
Hơn nữa Phương Thiên Hạc vừa rồi cầu viện mình, chính mình lúc đó lùi bước, trong mắt người thương hội đã là hành vi không đáng tín nhiệm, thậm chí trực tiếp ảnh hưởng tới địa vị của mình ở thương minh thành Nam Hỏa.
Sắc mặt Tễ Lâm âm trầm khó coi hơn ai khác, lần nữa ngẩng đầu lên nhìn qua Lý Vân Tiêu, đã không còn khí chất như lôi thần hàng lâm lúc trước, mà là khôi phục bộ dáng thiếu niên Võ Tông bình thường, hơn nữa sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên vừa rồi giết Phương Thiên Hạc đã tiêu hao lực lượng to lớn.
Trong lòng Tễ Lâm vạn phần hối hận cùng ảo não, nếu vừa rồi ra tay cứu Phương Thiên Hạc thì vô cùng có khả năng cứu được, thậm chí ra tay giết Lý Vân Tiêu cũng có xác xuất rất lớn, nhưng hiện tại... Trong nội tâm của hắn chỉ còn lại hối hận.
Cẩn Huyên thì ngốc trệ đứng ở nơi đó, đột nhiên cảm thấy bản thân sinh ra cái hào rộng với Lý Vân Tiêu.
Vốn cho rằng đối phương chỉ là Võ Tông mà thôi, hơn nữa thuật đạo cường đại, mình cũng xem như hội trưởng thương hội, giữa hai người xem như chênh lệch không lớn, nhưng bây giờ... hắn vậy mà có thể một kiếm giết Võ Tôn thất tinh!
Cho dù sự thật sờ sờ thì nàng vẫn không thể tin nổi, cảm thấy bản thân như đang nằm mộng. Càng không tin nổi đây là yêu nghiệt thuật, võ song đạo mạnh mẽ, hắn chẳng khác gì đỉnh phong của thế giới, mà chính mình chỉ là hội trường thương hội tầm thường, bảo nàng làm sao khoái hoạt đối mặt với hắn?
Trong nội tâm nàng thoáng xuất hiện chênh lệch thật lớn, cảm giác không có tư cách làm bằng hữu với Lý Vân Tiêu, nội tâm sinh ra tâm kính sợ, đây cũng là quy định cường giả vi tôn của Thiên Võ Giới từ xưa đến nay tạo thành.
Một người bằng hữu, thân phận cùng địa vị tất nhiên phải không kém gì bản thân, nếu kém quá lớn thì sẽ có ngăn cách xuất hiện. Cẩn Huyên hiện tại đã sinh ra tâm kính sợ thật lớn.
- Ha ha, tiểu tử ngươi quả nhiên không có việc gì, không có để cho ta thất vọng!
Đàm Địa Quân sau khi khiếp sợ thì cười ha hả, thần sắc hữu hảo trong mắt hiện ra bên ngoài, cũng tồn kiêng kị thật lớn. Đối phương sử dụng lôi quyết vừa rồi tu chưa hẳn có thể giết chết chính mình, nhưng lại có uy hiếp thật lớn, mà Lý Vân Tiêu có thân pháp quỷ thần khó lường, hắn lại không làm gì được đối phương, loại cảnh ngộ này càng làm hắn biệt khuất.
Lý Vân Tiêu xoay người lại, ánh mắt của hắn nhìn qua cũng không hữu hảo, mà là ngẩng đầu lên, nhàn nhạt nói ra:
- Vạn dặm không mây, khí trời xem như không tệ a!
Trên mặt Đàm Địa Quân thoáng xấu hổ, biết rõ đối phương đang tố khổ lời hắn lúc trước, rồi lại không thể làm gì, chỉ có thể ngượng ngùng cười nói:
- Ha ha, là không tệ, thật là không tệ.
Ánh mắt Lý Vân Tiêu bỗng nhiên ngưng tụ biến thành lợi hại, chẳng khác gì mũi nhọn xuyên thấu thân thể Đàm Địa Quân, lạnh giọng nói:
- Bản thiếu gia dùng thân mạo hiểm dò đường giúp các ngươi, bằng hữu của ta gặp được nguy hiểm, các ngươi rõ ràng nhìn thời tiết, rất tốt, chuyện này rất tốt!
Ánh mắt Lý Vân Tiêu của hắn nhìn qua Đàm Địa Quân rồi nhìn Tuân Tri Minh, hai người đều xấu hổ cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng. Đàm Địa Quân thì đắng chát, nghĩ thầm: lần này phiền toái, xem ra người này đã mang khúc mắc trong lòng với ta, muốn đạt được Hóa Lôi Thần Quyết sợ rằng không đơn giản như thế.
Rốt cuộc Tễ Lâm lấy lại tinh thần, phẫn nộ nói:
- Lý Vân Tiêu, ngươi lại dám giết Phương Thiên Hạc! Ngươi thật đáng chết ah!
Lý Vân Tiêu khinh miệt lườm hắn một cái, khinh thường nói:
- Nói nhảm cái gì? Giết hắn như giết chó, không phục thì ngươi cũng đi theo hắn đi!
- Chết!
Lần này đã hù mọi người sợ hãi, nhìn thấy sắc mặt Lý Vân Tiêu còn chưa khôi phục, trong lòng càng không có cách, chẳng lẽ tiểu tử này muốn giết hai Võ Tôn? Hắn thực sự có năng lực nghịch thiên như thế?
Tễ Lâm cũng bị lời này của hắn hù sợ, không thể ngờ đối phương lại như thế, không lưu chút chỗ trống, lập tức sửng sờ đứng đó, ra tay cũng không phải, không ra tay cũng không phải.
Trong lòng Đàm Địa Quân vui vẻ, ước gì hai người sinh ra mâu thuẫn, nếu như đánh một hồi, vậy rất tốt, lập tức khiêu khích nói:
- Hừ, Tễ thất phu, ngươi cũng có thể dựa vào mấy viên thuốc thể hiện trên giường mà thôi, tại đây không thích hợp với ngươi.
- Ha ha!
Sau áp lực to lớn, võ giả thế lực bản địa cười ha hả, cả đám đầy khinh biệt, ôm bụng cười to.
Sắc mặt Tễ Lâm đã biến thành màu gan heo, sĩ khả sát bất khả nhục, càng không thể nhục công năng, đây quả thực là chuyện không nam nhân nào có thể chịu được, huống chi Đàm Địa Quân đã đâm trúng chỗ hiểm của hắn.
- Đàm Địa Quân, ngươi lão thất phu này, ta giết ngươi!
Rốt cuộc hắn mất lý trí, hét lớn một tiếng xông lên, hai tay đánh vào hư không, từng đạo chưởng ấn từ bốn phương tám hướng đánh tới, làm không gian quanh người Đàm Địa Quân lắc lư mạnh mẽ.
Đàm Địa Quân kinh hãi, hắn vốn muốn dẫn họa lên người Lý Vân Tiêu, nhưng mà không ngờ bản thân bị cuốn vào, hai người đều là Võ Tôn đỉnh phong, nếu động thủ không nói không thể phân thắng bại được, cho dù phân ra cũng là kết cục lưỡng bại câu thương.
Hắn vạn phần căm tức, vụ mai chi khí trên người bay ra, hóa thành gió táp lăng lệ, đối kháng với Tễ Lâm, giận dữ hét:
- Giết Phương Thiên Hạc là Lý Vân Tiêu, ngươi lão thất phu này vì sao lại đối phó ta?
Tễ Lâm đã lửa giận ngút trời, cơ hồ không có năng lực suy nghĩ. Đàm Địa Quân nói lời này vào tai càng tưởng rằng cố ý châm chọc hắn không dám chiến với Lý Vân Tiêu, càng xấu hổ và giận dữ trùng thiên, ra tay liên tục, mang tất cả tức giận hóa thành chưởng ảnh, vậy mà dần dần bức Đàm Địa Quân lâm vào hạ phong.
Tất cả võ giả bốn phía rút lui ra sau, Võ Tôn đỉnh phong quyết đấu có khả năng tai bay vạ gió rất lớn, liền có vài tên không có mắt bị cuốn vào trong, lập tức hóa thành tro bụi.
Thân nhr Lý Vân Tiêu khẽ động, giữ chặt tay Cẩn Huyên tiến lên phía trước, nói:
- Để cho chúng đánh đi, chúng ta tìm bảo tàng quan trọng hơn.
Cẩn Huyên bị hắn kéo tay đi lên, trong nội tâm có cảm giác nhộn nhạo, đầu óc "Ông" một tiếng mất đi năng lực suy nghĩ. Nàng đã lớn như vậy, còn chưa từng có nam nhân cầm tay của nàng, đây là lần đầu tiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.