Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 806: Lưu tinh vẫn thạch




Hắn vươn hai tay ra, một hộp ngọc nằm trong tay, đủ thấy tầm quan trọng của đan dược này.
Trong lòng Mai Đông Nhi khẽ giật mình, do dự hồi lâu, rốt cục không nhịn được đưa tay cầm, mở ra xem xét, một viên đan dược nằm bên trong, quả nhiên là Thiên Quyền nội đan, nhưng phẩm chất cũng không phải thượng phẩm, chỉ là trung phẩm mà thôi, dù vậy, nhưng mà đủ cho nàng đột phá gông cùm ngũ tinh rồi.
- Cảm ơn Ân Niên sư huynh, ta nhất định sẽ trả lại ngươi!
Mai Đông Nhi nói xong, quay người muốn phiêu nhiên mà đi.
- Ai, chớ đi ah!
Ân Niên lách mình tới, ngăn cản Mai Đông Nhi, nói:
- Dược tính của Thiên Quyền nội đan cần ba ngày mới có thể hấp thu, hơn nữa quá trình của nó không được phép có người khác quấy rầy. Nơi đây yên lặng, rất thích hợp sư muội hấp thu viên thuốc này, tăng thêm có sư huynh hộ pháp sẽ rất an toàn.
Mai Đông Nhi nhướng mày, nội tâm thầm nghĩ, bởi vì có người nên ta mới trở về ăn, nếu không tùy tiện tìm nơi nào ăn cũng được a.
Ân Niên nói:
- Như thế nào? Sư muội chẳng lẽ không tin sư huynh?
Mai Đông Nhi vội nói:
- Tự nhiên không phải!
Dù sao đan dược này cũng là Ân Niên cho, không nên làm hắn phật lòng, lúc này cố mà nói:
- Vậy làm phiền sư huynh hộ pháp.
Nàng cũng không có lo lắng quá lớn, dù sao tu vị của mình cao hơn Ân Niên quá nhiều, cũng không sợ hắn đùa nghịch thủ đoạn gì. Lúc này tìm một khối nham thạch bóng loáng ngồi xuống, nhảy lên ngồi xếp bằng xuống, điều tiết trạng thái tới tốt nhất, lúc này mới cẩn thận lấy Thiên Quyền nội đan ra ăn vào.
Nàng nhanh chóng cảm nhận được dược lực cường đại, nó nhanh chóng tán ra, bị kinh mạch hấp thu sau đó hóa thành chân khí bành trướng...
Dưới ánh trăng sáng, bộ dáng của Mai Đông Nhi càng thanh tú mê người, làm cho hắn Ân Niên liên tục nuốt nước miếng.
Thời gian uống cạn chung trà, đột nhiên Ân Niên mở miệng nói:
- Đông nhi sư muội, cảnh đêm hôm nay rất đẹp a.
Sắc mặt Mai Đông Nhi lúc trắng lúc xanh, đột nhiên mở hai mắt ra, kinh hãi nói:
- Sư huynh, trong đan dược của ngươi... Có cái gì? Vì cái gì ta cảm thấy chân khí toàn thân tăng giảm không đều, còn có dấu hiệu tán loạn?
Ân Niên cười âm hiểm, ngẩng đầu nhìn qua trời sao, tán thán nói:
- Đêm nay đẹp qua, đặc biệt trong xanh phẳng lặng, ánh trăng như nước, ta rất ưa thích đánh dã chiến trong hoàn cảnh này...
- Đánh, đánh dã chiến? Đánh dã chiến cái gì?
Trong lòng Mai Đông Nhi cả kinh, trực giác nói cho nàng biết có không tốt. Nhìn qua gương mặt âm hiểm của Ân Niên thì nội tâm trầm xuống, hoảng sợ nói:
- Ân Niên sư huynh, rốt cuộc ngươi cho ta phục dụng đan dược gì?
Nàng vốn là Võ Tông ngũ tinh đỉnh phong, hơn nữa trên người còn có bảo ngọc gia truyền hộ thể, độc dược dưới lục giai căn bản không có tác dụng với nàng, đây cũng là nguyên nhân nàng lớn mật ăn đan dược vào.
- Hắc hắc, Đông nhi sư muội đừng lo lắng, đó là Thiên Quyền nội đan không thể nghi ngờ. Vài ngày sau ngươi chắc chắn là Võ Tông lục tinh. nhưng mà ta trộn vào không ít Tán Công Phấn, thế nhưng mà tốn hao còn cao hơn cả giá Thiên Quyền nội đan, mới một tên lục giai thuật luyện sư luyện chế giúp ta a.
Ân Niên đi lên trước, mang mặt dán vào ngực Mai Đông Nhi, dùng sức ngửi vài cái, hương khí thấm vào ruột gan.
Mai Đông Nhi xấu hổ và giận dữ giãy dụa thân thể, nhưng toàn thân mềm nhũn, hoàn toàn không có bất kỳ khí lực nào, hai mắt của nàng đẫm lệ, cầu khẩn nói:
- Ân Niên sư huynh, ngươi bỏ qua cho ta đi!
- Buông tha ngươi? Đông nhi sư muội, ngươi nói cái gì vậy? Dưới trời sao đẹp như thế, là chúng ta cộng hưởng thời gian tình thú này. Ngươi xem, còn sao băng đấy, chúng ta nên cầu nguyện đi.
Trong lòng Mai Đông Nhi sinh ra tuyệt vọng, hai hàng hai mắt đẫm lệ rơi xuống, thống khổ cắn răng nói:
- Nếu muốn cầu nguyện, chính là ngươi chết không yên lành.
Ân Niên thấy nàng như vậy, trên mặt đầy dữ tợn, tất một cái, "Ba" một tiếng giòn vang, trực tiếp đánh Mai Đông Nhi ngã khỏi tảng đá lớn, khóe miệng có máu tươi chảy ra.
- Bao nhiêu sư muội khóc hô hào cầu ta chơi đấy, ngươi thì tốt rồi, biết vì luyện chế Thiên Quyền nội đan đặc hiệu này, ta tốn hao bao nhiêu nguyên thạch không? Đừng không biết phân biệt!
Hắn tiến lên nắm cổ áo Mai Đông Nhi xé ra, cổ tuyết trắng lộ ra ngoài, còn có áo lót màu đỏ càng động lòng người xuất hiện.
Ọt ọt!
Ân Niên nuốt vài ngụm nước miếng, chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, hắn nhanh chóng cởi sạch quần áo, đang muốn nhào lên thì nội tâm khẽ động, đột nhiên quát:
- Là ai?
Hắn vội vàng xoay người lại, hào quang trong nhẫn lóe lên, một thanh đao dài hiện ra trong tay, vạn phần tức giận cùng đề phòng.
- Ô ô, vẫn không cẩn thận bị phát hiện ra.
Một tiếng cười nhõng nhẽo truyền tới, thập phần dễ nghe, vậy mà là nữ tử, áo tím phiêu động, thân thể dán lên đại thụ, trên mặt tràn đầy dáng tươi cười nói:
- Ân sư đệ, có phải phá hư chuyện tốt của ngươi không?
Đột nhiên nàng nhìn thấy thân thể không mảnh vải che thân của Ân Niên và trường thương dựng thẳng của hắn, lập tức hai má ửng đỏ, vội vàng nghiêng đầu đi, tức giận nói:
- Ngươi, quần áo ngươi!
Ân Niên vốn vừa sợ vừa giận, nhưng nhìn qua bộ dáng đối phương, ngược lại cảm thấy hưng phấn khó hiểu, phía dưới càng cứng, cười to nói:
- Ha ha, thì ra là Nguyên Thu Sương sư tỷ, thế nào, cũng có hứng đánh dã chiến hay sao?
Mai Đông Nhi nằm trên tảng đá, ngay cả giơ tay cũng vô lực, trong nội tâm như bắt được cọng cỏ cứu mạng, dùng âm thanh yếu ớt nói:
- Sư, sư tỷ, cứu, cứu ta...
Nguyên Thu Sương đưa lưng về phía hai người, cười lạnh nói:
- Cứu ngươi? Đông Nhi sư muội, vui đùa quá lớn rồi. Ngươi không phải tới dưới núi ngắm hoa với Ân Niên sư đệ tình chàng ý thiếp sao? Sư tỷ chỉ đi ngang qua đây thôi, các ngươi tiếp tục a.
Trong mắt nàng mang theo khoái cảm trả thù, đối với sư muội này nàng đã sớm xem không vừa mắt.
Bởi vì trong cả Bắc Đấu Tông, sư muội này mang tới áp lực lớn nhất cho nàng, mang tới cảm giác uy hiếp không cách nào bỏ qua. Cho dù không có Ân Niên ra tay, nàng cũng sớm nghĩ biện pháp đối phó nàng.
Ân Niên khẽ giật mình, xem ra đối phương dường như không muốn quản việc của mình, nhưng đã bị nàng chen ngang, loại chuyện này sao có thể tiếp tục nữa.
Giọng của Nguyên Thu Sương truyền đến, hừ lạnh nói:
- Ân sư đệ, ngươi không cần bận tâm ta. Quản tốt tiểu nha đầu là được, chỉ cần chính nàng ta ngày sau không mở miệng, ta tự nhiên cũng không truyền đi.
Ân Niên mừng rỡ trong lòng, nói:
- Yên tâm đi sư tỷ, đợi nàng thành người của ta, ta sẽ triệt để dạy bảo nàng cho tốt.
Nguyên Thu Sương cười nói:
- Đã như vầy, ta đi, không quấy rầy chuyện tốt của các ngươi. Hiện tại là kỷ niệm khó quên nhất đấy, lại còn có sao băng, hì hì.
Nữ tử ưa thích chuyện vặt, thời điểm này nàng cũng không quên thưởng thức bầu trời đêm xinh đẹp, nhìn qua sao băng xẹt qua bầu trời.
Mai Đông Nhi nằm trên đó, nước mắt lăng dài, đã sinh lòng tuyệt vọng.
Đột nhiên có một đạo hào quang di chuyển trên cao, vào lúc nàng đang cầu nguyện với sao băng, sao băng tại sao không bay đi, lại từ từ rơi xuống đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.