Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 797: Bắc thiên hàn tinh thiết (2)




Lý Vân Tiêu:
-..., được rồi, không nói chuyện này nữa. Nói xem những Bắc Thiên Hàn Tinh Thiết này phân phối thế nào đi?
- Cái gì? Phân phối?!
Viên Cao Hàn trừng lớn mắt, quái dị kêu lên:
- Ngươi sẽ không phải muốn lấy Bắc Thiên Hàn Tinh Thiết đấy chứ?
Lý Vân Tiêu há to mồm, nhìn hắn một hồi, im lặng nói:
- Dừng dừng! Không còn gì để nói nữa, tự mình ngươi chơi đi, lão tử đi trước, tạm biệt.
Hắn quay người muốn rời đi, một mình tìm đường ra.
Viên Cao Hàn vội bước lên phía trước ngăn lại, nói:
- Chậm đã, ngươi không phải mới rồi vẫn còn nói đến y thức trách nhiệm sao? Ta hiện giờ dùng thân phận Thánh Vực hạ lệnh, phối hợp ta thu những Bắc Thiên Hàn Tinh Thiết này chính là trách nhiệm, sứ mạng của ngươi!
Lý Vân Tiêu nhìn hắn tựa như kẻ đần, khinh miệt nói:
- Kẻ lỗ mãng, ngốc ngốc, trông thấy Bắc Thiên Hàn Tinh Thiết đã khiến đầu óc đông lại mất rồi sao?
Viên Cao Hàn giận tím mặt, nơi này chỉ còn mình hắn, hắn quả thật có chút sợ, hơn nữa vô luận là thu những Bắc Thiên Hàn Tinh Thiết này hay là bố trí đại trận chạy trốn, đều cần người phối hợp với hắn, hắn lạnh lùng lạnh giọng nói:
- Ngươi bây giờ không có Phệ Hồn Phiên, thực lực cực yếu, còn dám khiêu chiến ta như thế sao?
Lý Vân Tiêu nói:
- Không có cũng chẳng sao, vật kia vốn là ta lấy được mà.
-..., ngươi..., ngươi không phải đệ tử Phệ Hồn Tông sao?
Viên Cao Hàn há to mồm, chỉ cảm thấy đầu có chút choáng váng, mình dưới dâm uy của Phệ Hồn Phiên kia đã bị lừa đi Tinh Quang Luyện Hồn Thuật, bị lừa đi áo nghĩa ba kinh văn Thượng Cổ, giờ hắn vậy mà nói Phệ Hồn Phiên kia là lấy được...
Lý Vân Tiêu mắt trắng không còn chút máu, nói:
- Ta chính là Võ Tông, làm sao có thể luyện ra được Phệ Hồn Phiên cửu giai, uổng cho ngươi là Thuật Luyện Sư cửu giai. Trước kia nhìn ngươi ngây ngốc, còn tưởng rằng là đại trí giả ngu, hiện giờ mới biết thì ra là ngu thật.
Viên Cao Hàn:
-..., vậy là ngươi là đệ tử thế lực nào?
Lý Vân Tiêu nói:
- Nói ra cho ngươi nhớ kỹ, sau đó trở về tìm người Thánh Vực tới tìm ta tính sổ sao?
Viên Cao Hàn:
-...
- Tốt rồi, tự ngươi đi lấy Bắc Thiên Hàn Tinh Thiết kia đi, mẹ ta gọi ta về nhà ăn cơm rồi!
Lý Vân Tiêu phất tay tạm biệt hắn, sau đó liền bay đi xa xa.
Viên Cao Hàn choáng váng tại chỗ, vội vàng đuổi theo nói:
- Chớ đi! Phân ngươi một cây!
Lý Vân Tiêu dừng thân lại, lạnh lùng nhìn hắn, khẽ nói:
- Bảy cây phân ta một cây?
Viên Cao Hàn cố nén nộ khí thật lớn, cắn răng nói:
- Ngươi sẽ không muốn phân ba bốn với ta đấy chứ? Phải biết rằng những Bắc Thiên Hàn Tinh Thiết này chính là tài phú của toàn thiên hạ, chúng ta không thể...
- Tạm biệt!
Lý Vân Tiêu trực tiếp ngắt lời, lười lý đến hắn, trực tiếp phi thân rời đi.
Viên Cao Hàn chỉ cảm thấy muốn phun máu, nhưng hắn là hồn thể chi thân, thật sự không cách nào phun được, đầu có chút choáng váng, cắn răng nói:
- Tốt, tốt! Ba bốn, phân ba bốn!
Lý Vân Tiêu lúc này mới dừng thân, cười lạnh nói:
- Lão Viên, tất cả mọi người đều là người thông minh, hi vọng ngươi về sau không nên ở trước mặt ta ngốc như vậy nữa, nếu không ta sẽ rất khinh bỉ ngươi đấy.
- Ngươi...!
Viên Cao Hàn quả nhiên tức giận không nhẹ, nhưng lại không thể làm gì.
Hai người lúc này mới đi đến chỗ cách Cổ Tháp hơn trăm mét, bắt đầu bố trí thuấn gian truyền tống đại trận. Loại trận pháp này cực kỳ hao tổn nguyên thạch, hơn nữa yêu cầu đối với người bày trận cực cao. Nhưng đối với Viên Cao Hàn mà nói, tự nhiên không thành vấn đề, hắn hiện giờ có hồn lực Thuật Luyện Sư bát giai, tăng thêm kiến thức của hai vị Thuật Luyện Sư cửu giai, liên thủ rất nhanh đã bố trí xong thành.
Cái này càng khiến Viên Cao Hàn đối với thực lực Lý Vân Tiêu cảm thấy một loại khủng hoảng không hiểu, ở một ít chi tiết, sức quan sát và thủ pháp của đối phương thậm chí còn cao hơn mình, khiến hắn có cảm giác thất bại cực lớn. Hơn nữa loại chuyện này vậy mà xuất hiện trên người một thiếu niên mười mấy tuổi, khiến hắn còn thấy kinh hãi hơn so với việc Cổ Tháp xuất hiện nữa.
- Ân, nhìn chằm chằm vào ta như vậy làm gì?
Sau khi bố trí xong trận pháp, Lý Vân Tiêu nhìn bộ dáng túng quẫn kia của Viên Cao Hàn.
Viên Cao Hàn nói:
- Ta đột nhiên nghĩ đến, cái Cổ Tháp muốn trấn áp lời thì cũng nên trấn áp loại yêu nghiệt như ngươi mới đúng!
Lý Vân Tiêu:
-...
Hai người chậm rãi thu lại tâm tư bản thân, bay về bốn phía Cổ Tháp, bắt đầu cẩn thận quan sát bảy cây Bắc Thiên Hàn Tinh Thiết kia. Đã dùng loại bảo vật này làm trận nhãn phong ấn, vậy thì phong ấn này tuyệt đối không yếu, mặc dù đã trải qua vô tận năm tháng nhưng cũng không thể khinh thường.
Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng điểm xuống phía trước, một đạo quang mang liền từ đầu ngón tay bắn ra ngoài. Hoa văn trên bảy cây cột đá lóe lên, lập tức xuất hiện một đạo phòng ngự vô hình ngăn chặn lại, khiến nó biến mất vô hình.
Viên Cao Hàn giận dữ nói:
- Chớ lộn xộn! Ngươi xằng bậy như vậy, ta sẽ bị ngươi hại chết đấy!
Lý Vân Tiêu nói:
- Không cần nhìn nữa, bảy cây cột kết xuống chính là Chính Kỳ Trận, loại trận pháp này tuy rằng đơn giản, nhưng cũng rất thực dụng, không cần bất luận nguyên khí gì cả, bởi vì nhiều nguyên khí hơ nưa cũng sẽ có một ngày hao tổn không còn, mà bảy cây Bắc Thiên Hàn Tinh Thiết lớn như thế lại có thể chèo chống tuế nguyệt vô cùng vô tận, cho đến khi Cổ Tháp và thứ bên trong bị chôn vùi mới thôi.
Viên Cao Hàn cả kinh, nhìn kỹ một hồi, lúc này mới lộ ra vẻ hoảng sợ, phải biết rằng mỗi Thuật Luyện Sư đều là đại sư trận pháp, nếu là mình ở mặt trận đạo còn không sánh bằng thiếu niên trước mắt này vậy thì thật sự quá kinh khủng rồi!
Nhưng sự thật trước mắt lại khủng bố như vậy!
- Bắt đầu đi, nếu là Chính Kỳ Trận thì có lẽ không khó phá vỡ đâu.
Lý Vân Tiêu đã làm xong chuẩn bị, nói:
- Sau khi nhổ đi bảy cây trụ này lập tức rời đi!
Viên Cao Hàn ngưng trọng nhẹ gật đầu, hai người lập tức tách ra đứng ở hai bên Cổ Tháp, tăng lực lượng lên đến cực điểm.
- Bắt đầu đi!
Lý Vân Tiêu hét lớn một tiếng, hồn lực lập tức vận chuyển tới cực điểm, Đại Diễn Thần Quyết được thi triển ra, lập tức đánh tới ba cây Bắc Thiên Hàn Tinh Thiết bên cạnh mình.
Viên Cao Hàn đối diện với hắn, bị Cổ Tháp chặn tầm mắt tự nhiên không thấy pháp quyết của hắn, cũng thi triển ra hồn thuật cường đại, cuốn tới bốn căn.
Bị hai người hợp lực ra tay, bảy cây Bắc Thiên Hàn Tinh Thiết kia rốt cục đã dao động, bắt đầu run rẩy kịch liệt.
- Yêu Long, lập tức hợp làm một với ta!
Lý Vân Tiêu dừng ở trên Bắc Thiên Hàn Tinh Thiết đang chậm rãi bị rút lê nkia, lập tức truyền âm cho Yêu Long..., trong giọng nói tựa hồ mang theo một tia cấp bách!
Yêu Long đang nhắm mắt tu luyện, chợt kinh ngạc mở mắt ra, khó hiểu nói:
- Sao thế? Cũng không có dị thường ah, dùng hồn lực của ngươi cũng đủ thu ba cây Bắc Thiên Hàn Tinh Thiết này rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.