Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 792: Cát vàng đầy trời (2)




Lý Vân Tiêu dừng Hổ Vương chiến xa lại, đáp xuống trên cát vàng, rồi mới từ bên trong đi ra, nhìn qua trên bầu trời lờ mờ, ngưng giọng nói:
- Chỉ có thể nói rõ người bày trận thủ pháp cực cao, nhưng đây cũng chỉ là một phỏng đoán của ta thôi, hơn nữa còn là phỏng đoán tốt nhất. Tình huống xấu nhất đương nhiên là không gian độc lập này bành trướng vô hạn. Nếu như là ảo cảnh thì còn một tia hi vọng phá vỡ được, nếu là không gian độc lập bành trướng vô hạn vậy thì thật sự triệt để xong đời rồi!
Viên Cao Hàn cũng hiểu rõ đạo lý này, vẻ mặt trầm trọng, đi đến chỗ cách Hổ Vương chiến xa không xa, ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu thi triển ra pháp quyết nào đó, kim quang như hồ điệp bay múa quanh thân hắn.
Hắn hiện giờ không có nơi phát ra năng lượng bổ sng, mỗi một lần thi pháp đều là hảo tổn cực lớn, nhưng đã không còn nào để đi nữa rồi, nếu dừng lại ở đây trong thời gian dài thì chỉ càng bết bát hơn thôi.
Lý Vân Tiêu cũng không quấy rầy hắn, hắn biết rõ đây là một loại hồn thuật thập phần cường đại, khiến linh hồn dung nhập vào hoàn cảnh chung quanh, cảm giác tất cả quy tắc và lực lượng Thiên Địa, kiêng kị nhất chính là bị người quấy rầy.
Rất nhanh, Viên Cao Hàn đã chậm rãi mở hai mắt ra, ngưng giọng nói:
- Quả nhiên, nơi này quả thật có trận pháp, ta cảm nhận được âm sát khí bốn phía, phiến cát vàng này tựa hồ cũng là do ảo thuật biến thành.
Lý Vân Tiêu nói:
- Có thể phá vỡ không?
Hồn lực Viên Cao Hàn ở hơn xa hắn, nếu Viên Cao Hàn cũng không có biện pháp, vậy thì hắn càng không trông cậy nổi.
Viên Cao Hàn nhìn hắn một cái, nói:
- Trận pháp kia đã trải qua thiên thu vạn tái, đã tổn hại không chịu nổi, nhưng vẫn khiến ta cảm thấy tim đập nhanh không thôi. Chỉ bằng vào một mình ta thì không được, ngươi nhất định phải giúp ta.
Lý Vân Tiêu hồ nghi nói:
- Ta giúp ngươi? Đại ca, ngươi chính là Tinh Quang Hồn Thể bát giai, nói đến phá trận, ta ngay cả một góc của ngươi cũng không bằng đấy.
Viên Cao Hàn nói:
- Ngươi cũng thấy đấy, hồn lực của ta hiện giờ không đạt được trình độ bát giai, ngươi lúc trước đã dùng qua Thiên Khu Dưỡng Thần Đan phải không?
Lý Vân Tiêu mắt trắng không còn chút máu, hừ lạnh nói:
- Tiểu tử ngươi ánh mắt còn rất độc ah, đáng tiết chỉ có một viên.
Viên Cao Hàn nhướng mày, nói:
- Vậy phiền toái, trừ phi...
Hắn nói đến đây, trở nên có chút quanh co, tựa hồ có chút không tiện.
Lý Vân Tiêu nói:
- Có cái gì nói thẳng đi, đã đến nước này rồi, trừ phi ngươi bảo ta nhặt phân, nếu không cái gì cũng đáp ứng ngươi.
Viên Cao Hàn run rẩy, cảm giác một hồi ác hàn, kiêng kị nhìn hắn thoáng một phát, sau đó lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, có chút khó có thể mở miệng nói:
- Trừ phi dùng Kim Sắc Hồn Nô trong Phệ Hồn Phiên của ngươi phối hợp ta, bất quá nếu vậy thì Kim Sắc Hồn Nô của ngươi có thể sẽ bị trọng thương thật lớn, thậm chí còn tan thành mây khói.
Hồn Nô chính là chỗ hạch tâm của đệ tử Phệ Hồn Tộc, trên căn bản là phiên còn người còn, phiên vong người vong. Nếu muốn dâng Hồn Nô ra, quả thực chẳng khác nào giết đi bọn họ. Cho nên Viên Cao Hàn lúc nói ra lời này trong lòng cũng phi thường tâm thần bất định, chỉ sợ Lý Vân Tiêu lập tức trở mặt với hắn.
Quả nhiên, sắc mặt Lý Vân Tiêu lạnh xuống, lạnh giọng nói:
- Ngươi có biết tầm quan trọng của Phệ Hồn Phiên đối với ta không?
Viên Cao Hàn cảm nhận được cổ hàn ý trên người hắn, lập tức ngượng ngùng nói:
- Tự nhiên có biết, nhưng mà... cũng đã đến nước này rồi, không thử một chút thì tất cả mọi người đều phải xong đời.
Lý Vân Tiêu vẻ mặt lạnh như băng, chém đinh chặt sắt nói:
- Mất đi Phệ Hồn Phiên, sống không bằng chết!
Trong mắt Viên Cao Hàn hiện lên vẻ thất vọng, kết quả này tuy rằng thất vọng, nhưng cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, hắn khổ sở nói:
- Nếu thế, không mở ra được ảo trận anỳ, cũng chỉ có thể yên lặng chờ tiêu vong rồi.
- Bất quá...
Lý Vân Tiêu sắc mặt thoáng hòa hoãn chút ít, lộ ra vẻ thống khổ, nói:
- Bất quá cũng không thể chờ chết như vậy ah, ngươi thân là Thuật Luyện Sư cửu giai của Thánh Vực, nếu có thể đền bù cho ta chút tổn thất thì ta sẽ nguyện ý kính dâng ra Phệ Hồn Phiên. Dù sao cái nào nặng cái nào nhẹ, ta vẫn rõ ràng.
Viên Cao Hàn sững sờ, lập tức đại hỉ nói:
- Chỉ cần có thể xuất ra Phệ Hồn Phiên, mọi người thuận lợi chạy khỏi nơi này, ngươi muốn cái gì, cứ việc nói!
Lý Vân Tiêu nhìn hắn, nói:
- Thật sao?
Viên Cao Hàn đang muốn đáp ứng, đột nhiên nghĩ đến trước người trước mắt này cũng không đơn giản như vậy, lập tức ngừng lại xúc động, cau mày nói:
- Trước tiên nói xem ngươi muốn gì đã?
Lý Vân Tiêu lộ ra một tia tươi cười thuần khiết nói:
- Mất đi Phệ Hồn Phiên thật sự là một tổn thất khó có thể đền bù, đặc biệt là đây chính là Kim Sắc Hồn Nô ah, quan hệ trong đó ngươi cũng rõ đấy. Cho nên bất luận đền bù tổn thất gì đối với ta đều không đủ, đúng không?
Viên Cao Hàn cau mày, khẽ gật đầu, hiển nhiên cũng đồng ý với cách nói của hắn.
- Hơn nữa...
Lý Vân Tiêu hít một hơi thật sâu, thở dài:
- Hơn nữa ta tuy rằng tương giao với ngươi thời gian không gian, nhưng ngươi đối với ta chung quy đã có chút hiểu lầm. Cho dù trốn ra khỏi đây, ta cũng không dám cùng ngươi đi Thánh Vực đòi hỏi đền bù tổn thất, làm không tốt tổn thất càng lớn, ngươi nói đúng không?
Viên Cao Hàn hừ lạnh một tiếng, nói:
- Cái gì gọi là hiểu lầm, ngươi...
Lý Vân Tiêu phất phất tay, trực tiếp cắt đứt lời hắn, nói:
- Tốt rồi tốt rồi, hiểu lầm dăm ba câu cũng nói không rõ ràng, dù sao chính là tình huống như vậy. Phệ Hồn Phiên ta quyết không thể lấy không ra được. Như vậy đi, ngươi tựu dùng văn ý chừng trăm cái kinh văn Thượng Cổ trao đổi với ta đi.
- Chi! Kinh văn Thượng Cổ?! Chừng trăm cái?!
Viên Cao Hàn ngược lại hít một hơi lạnh, sắc mặt đại biến, cả giận nói:
- Ngươi coi kinh văn Thượng Cổ là thứ gì? Ngươi cho rằng là tiểu hoàng văn xếp đầy đường sao? Tùy tiện lấy ra được mấy trăm hơn một ngàn chữ?
- Ách..., vậy ngươi nói bao nhiêu?
Lý Vân Tiêu lau mũi, ngượng ngùng nói:
- Ta đã dâng ra cả Kim Sắc Hồn Nô,, ngươi giảng giải mấy cái kinh văn mà thôi, đối với ngươi cũng không chút tổn thất. Ai lợi ai thiệt, chính ngươi ngẫm lại đi! Nếu không cũng không cần bàn nữa, chờ Tinh Quang Hồn Thể bát trọng này của ngươi tiêu tán, để bản tôn kia của ngươi đi nghiền ngẫm kinh văn Thượng Cổ. Đến lúc đó còn có thể trở lại cửu giai sao? Còn có thể ổn định đỉnh phong sao?
Sắc mặt Viên Cao Hàn lập tức trở nên khó coi, mấy câu đó của Lý Vân Tiêu đều đâm vào chỗ yếu hại của hắn.
Đối phương một tên tiểu lâu la Phệ Hồn Tộc, chết cũng chẳng có gì lớn, nhưng mình lại khác, mình chính là Thuật Luyện Sư cửu giai của Thánh Vực ah, há có thể dễ dàng bỏ mạng?!
Sắc mặt Viên Cao Hàn lúc trắng lúc xanh, xoắn xuýt cực độ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.