Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 778: Hàn Âm Sơn vô tội (1)




Lòng hắn trần trận cười lạnh, thậm chí có chút ít đắc ý. Rất muốn xem thử vài ngày sau, sau khi đối phương phát hiện ra yếu quyết trong đầu đã biến mất toàn bộ sẽ có biểu lộ gì. Bất quá..., mặc dù đối phương sẽ quên, nhưng nhất định phải đuổi giết hắn! Uy nghiêm của Thuật Luyện Sư cửu giai quyết không thể xâm phạm! Hắn nhất định phải khiến đối phương trả giá lớn gấp trăm ngàn lần!
Sau thời gian uống cạn chung trà, Viên Cao Hàn rốt cục đã nói xong, lạnh lùng nhìn Lý Vân Tiêu, trong mắt tràn đầy khinh miệt không chút che dấu!
Lý Vân Tiêu đối với ánh mắt của hắn làm như không thấy, mà chỉ cau mày đau khổ suy tư, giống như có rất nhiều chỗ không thể hiểu rõ vậy.
Hai người cứ như vậy im im lặng lặng ngồi đối mặt nhau.
Thật lâu, Viên Cao Hàn rốt cục nhịn không được, đứng lên trầm giọng nói:
- Ta đã nói ra toàn bộ yếu quyết rồi, có thể để ta rời đi rồi chứ.
Hắn sợ Lý Vân Tiêu hiện giờ mà bắt đầu quên, phát hiện tình huống trong đó, vậy thì thảm rồi, tất nhiên sẽ buộc hắn nói lại mấy lần, thậm chí dùng những phương pháp khác ghi chép lại.
Mà bản thân công pháp cường đại không thể tồn thế, văn tự thông dụng của bọn hắn căn bản không cách nào ghi chép, chỉ có thể truyền miệng, một khi dùng văn tự ghi chép lại, lập tức sẽ bị chôn vùi trên thế gian. Trừ phi là dùng khoa đẩu văn trong đó ẩn chứa quy tắc Thiên Địa, nhưng những văn tự kia trong toàn bộ Thiên Võ Giới cũng không có mấy người nhận biết. Hơn nữa lúc Viên Cao Hàn tập được Tinh Quang Luyện Hồn Thuật này đã có nghe nói luyện hồn chi pháp nghịch thiên này chính là được phiên dịch ra từ loại khoa đẩu văn thần bí kia.
Lý Vân Tiêu nói:
- Chậm đã!
Viên Cao Hàn biến sắc, giận dữ nói:
- Còn muốn sao? Chẳng lẽ ngươi muốn nuốt lời?
Lòng cảnh giác của hắn lập tức tăng lên tới cực điểm, chẳng lẽ đối phương sau khi lừa gạt công pháp, còn muốn thu hồn thể của hắn sao? Nếu vậy thì mình dù liều mạng tan thành mây khói, cũng không thể để đối phương như nguyện được!
Lý Vân Tiêu nhìn bộ dáng của hắn, cảm thấy buồn cười, nói:
- Chớ khẩn trương, ta chỉ là có mấy chỗ không rõ, muốn ngươi giải thích một chút thôi.
- Hừ!
Viên Cao Hàn hừ lạnh một tiếng, nói:
- Ngươi chỉ có hồn lực lục giai, không thể hiểu rõ là chuyện rất bình thường, ta đã giảng đủ kỹ càng rồi.
Lý Vân Tiêu cười khổ nói:
- Nhưng có ba chỗ ta vẫn còn có chút nghi hoặc, tỷ như câu "chí u mỹ sát nhi đại minh thùy quang, chí tĩnh vô tâm nhi phẩm vật hữu phương" tựa hồ ẩn chứa đến ba loại ý tứ, không biết Viên đại sư nghĩ thế nào?
Viên Cao Hàn trong lòng chấn động mãnh liệt, tròng mắt cũng muốn lồi ra, sợ hãi nói:
- Ngươi, ngươi vậy mà có thể hiểu chân ý trong đó sao?!
Lý Vân Tiêu nói:
- Cũng có chút không hiểu được, cho nên mới thỉnh giáo. Còn có hai chỗ khác nữa, theo thứ tự là...
Lý Vân Tiêu nói ra ba chỗ khó hiểu, hơn nữa còn có ý khác ra, thập phần khẩn thiết thỉnh giáo đối phương.
Viên Cao Hàn đã triệt để ngốc trệ, có thể vạch ra ba chỗ này, hơn nữa nói rõ nghi vấn, đã hoàn toàn chứng minh đối phương nghe hiểu được, không chỉ nghe hiểu mà hơn nữa lý giải cũng thấu triệt dị thường. Còn có... ba chỗ này hắn cũng một mực không rõ ràng lắm...
Viên Cao Hàn theo thói quen lau đi mồ hôi lạnh trên trán, nhưng hắn là hồn thể, nào có mồ hôi chứ.
Trong lúc nhất thời ngốc trệ ở đằng kia, không biết nói gì cho phải. Mà câu kế tiếp của Lý Vân Tiêu càng khiến trái tim hắn như muốn nhảy ra ngoài!
- Tinh Quang Luyện Hồn Thuật này hẳn là từ khoa đẩu văn kim sắc phiên dịch ra a, cho nên mới có rất nhiều chỗ không cách nào dịch rõ, hoặc là dịch ra nghĩa khác. Bất quá có thể phiên dịch loại văn tự ẩn chứa quy tắc này thành khẩu thuật yếu quyết, người nọ quả thật cực kỳ kinh người!
Ánh mắt Lý Vân Tiêu lộ ra vẻ khâm phục, hiển nhiên đối với người phiên dịch kia thập phần tôn kính.
- Ngươi, ngươi, ngươi...
Viên Cao Hàn liên tiếp nói ba chữ "Ngươi" sau đó hoàn toàn không biết mình muốn nói gì, trong đầu một mảnh trống rỗng, mình lúc trước học Tinh Quang Luyện Hồn Thuật này, thông hiểu đạo lí mất đến năm năm, phát hiện ba chỗ này có nghĩa khác, dùng mười lắm năm, còn đối phương...
- Nói ra cách nhìn của ngươi xem thử, chúng ta cùng nhau hảo hảo nghiên cứu, nếu có thể làm thông thì..., có lẽ ngươi rất nhanh có thể bước vào Tinh Quang Hồn Thể cửu trọng a!
Lý Vân Tiêu híp mắt cười nói:
- Ngươi chìm đắm trong đó đã nhiều năm như vậy, nhất định có cách giải thích riêng của mình về ba chỗ nghi nan này, nếu không tuyệt đối không thể nào tu luyện Tinh Quang Hồn Thể đến đệ bát trọng được!
Viên Cao Hàn liếm bờ môi khô khốc, chỉ cảm thấy trong cổ họng cũng bị nghẹn lấy, căn bản nói không ra lời. Một tiểu hài tử mười mấy tuổi, vậy mà nói với mình cùng nhau nghiên cứu Tinh Quang Luyện Hồn Thuật...
- Ngươi là Thuật Luyện Sư sao? Thuật Luyện Sư đệ nhất Phệ Hồn Tộc hẳn là Hàn Âm Sơn a, ta có biết hắn, nhưng thiên phú cũng không yêu nghiệt như ngươi a, ngươi là đệ tử của hắn sao?
Viên Cao Hàn sau khi im lặng một lúc, mới chậm rãi bình phục tâm cảnh của mình, thử thăm dò hỏi.
Hắn nghĩ tới một loại khả năng tính, đó chính là đối phương nhất định đã có hiểu biết nhất định về Tinh Quang Luyện Hồn Thuật, hơn nữa sau lưng khẳng định có Đại Thuật Luyện Sư cửu giai làm chỗ dựa, hơn nữa cũng rất lợi hại. Nếu không bằng vào một tiểu thí hài, đừng nói đến hiểu rõ Tinh Quang Luyện Hồn Thuật, chỉ riêng Vực Ngoại Tinh Không cũng đã không thể nào tới được rồi.
Nghĩ như vậy, tất cả nghi vấn trong lòng liền rộng mở trong sáng, hơn nữa bên trong Phệ Hồn Tộc có tu vị Thuật đạo như thế, cũng chỉ có mấy vị, trong đó hiềm nghi lớn chính là đệ nhất Thuật Luyện Sư, Phệ Hồn Tộc.
Lý Vân Tiêu trong nội tâm cười lạnh không thôi, Viên Cao Hàn rõ ràng muốn lấy tin tức từ hắn, hơn nữa thủ pháp lại ngây thơ như thế, những Thuật Luyện Sư này cả ngày đều chìm trong luyện chế, căn bản không hiểu các đạo lí đối nhân xử thế, hắn cố ý trầm mặt xuống, cả giận nói:
- Mắc mớ gì tới ngươi! Nói thêm một câu nữa sẽ thu ngươi ngay!
Hắn cầm Phệ Hồn Phiên giương lên.
Trên mặt Viên Cao Hàn lộ vẻ sợ hãi, liên tục lui lại mấy bước, lúc này sắc mặt trở nên âm trầm bất định. Càng nhìn càng cảm thấy chỗ dựa sau lưng thiếu niên này chính là Hàn Âm Sơn rồi.
Trong lòng hắn dâng lên tức giận vô biên, âm thầm nghiến răng nghiến lợi nói "Hàn Âm Sơn, ngươi lại dám đánh chủ ý vào Tinh Quang Luyện Hồn Thuật của ta, hơn nữa xem qua hẳn là đã sớm có dự mưu, chờ sau khi ta trở về thề nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu! "
Lý Vân Tiêu không biết trong lòng hắn đang suy nghĩ gì, chỉ thúc giục nói:
- Nói nhanh chút đi, nếu không giải thích cho tốt, đừng trách Phệ Hồn Phiên trong tay ta không bị khống chế, tự động triển khai. Kim Sắc Hồn Nô bên trong đã rất lâu chưa được ăn hồn phách tươi sốt rồi đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.