Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 591: Khắp nơi chống lại (2)




Lần này càng làm cho tất cả mọi người tâm thần bất định bất an, hai nhà duy nhất có thể cùng với Thái Điểu dong binh đoàn chống lại đều trầm mặc, quỳ liền quỳ. Ai nấy đều lo lắng, Bạo Vũ dong binh đoàn vì sao còn không phái người đến nháo sự. Một gã Vũ Hoàng cường giả tại quảng trường quỳ lâu như vậy, chẳng lẻ không ngại mất mặt sao? Bọn hắn ngày bình thường không phải rất ngưu bức, đối với Thái Điểu dong binh đoàn đều là khắp nơi áp sát sao? Vì cái gì hiện tại ngay cả bóng dáng đều không nhìn thấy!
- Vân Tiêu đội trưởng quả nhiên là tuổi trẻ tài cao. Thành Tây loạn nhiều năm như vậy, sợ rằng không phải nhất thời nửa khắc liền sửa đổi được. Phí công lập nhiều quy củ, e là các huynh đệ đều thích ứng không được. Chuyện hôm nay, Hác Liên đoàn trưởng cùng Hải đoàn trưởng cũng biết sao?
Thanh Oa dong binh đoàn đoàn trưởng Cổ Tiểu Bạch cũng mở miệng, lấy thế cục trước mắt tới xem, Khô Lâu dong binh đoàn tựa hồ có ẩn tình không cách nào xuất đầu, mà Bạo Vũ dong binh đoàn cũng không biết đang đánh chủ ý gì.
Bằng vào Hãm Bính dong binh đoàn Âu Dương Trạch căn bản không làm nên trò trống, chính mình mặc dù không có đắc tội qua Thái Điểu dong binh đoàn, nhưng là không thể hùa theo được, khối bánh ngọt này nếu lại lần nữa phân chia chưa chắc sẽ là có một phần cho mình. Nếu là hắn cũng không nói chuyện, vậy phiền toái rồi.
Hơn nữa hắn ý thức rất rõ ràng, đó là muốn biết đây là ý tứ của một mình bản thân Lý Vân Tiêu, hay là ý tứ của Thái Điểu dong binh đoàn. Nếu là lời nói của người trước, vậy chính là hồ nháo. Nếu như là thứ hai, thì không thể không thận trọng cân nhắc, có lẽ thật sự biến đổi lớn sắp đến rồi.
Lý Vân Tiêu lộ ra vui vẻ, nói:
- Cổ đoàn trưởng nói cực đúng. Thật giống như bọn hắn nghĩ vậy, quỳ gối tiếp khách kia, chư vị từ đầu chẳng phải rất không thích ứng, hiện tại còn không phải đều đã thích ứng rồi sao? Thích ứng, loại chuyện này có lần thứ nhất là được rồi. Về phần chuyện này đến cùng là ý tứ của ai, chư vị đều là tiểu lâu la, muốn biết nhiều như vậy sao?
Càn rỡ!
Càn rỡ cùng miệt thị không gì so sánh nổi, tất cả mọi người trong nội tâm tuôn ra hỏa tinh, một đám đều vang tiếng xương cốt "răng rắc".
Đây là trần trụi xem thường đối với tất cả mọi người1
Người muốn thể diện, cây muốn da, cứ như vậy tỏ ra khinh bỉ ở trước mặt tất cả mọi ngươi, mặc cho ai cũng chịu không nổi!
- Ha ha! Thái Điểu dong binh đoàn quả nhiên là không tầm thường!
Cổ Tiểu Bạch giận quá thành cười, vỗ bàn một cái hướng phía ngoài quảng trường đi đến, khẽ nói:
- Tại hạ bận rộn nhiều việc, không có thời gian cùng các ngươi chơi đùa!
Lý Vân Tiêu nhìn qua bóng lưng của hắn, nói khẽ:
- Cản lại!
Tuy nhiên thanh âm nhẹ, nhưng lại rơi vào trong tai mỗi một người, ai nấy đều khẽ giật mình, vạn phần khẩn trương lên.
Bân Kiệt nhướng mày, hắn cũng đối với hành vi của Lý Vân Tiêu vạn phần khó hiểu, nhưng vẫn là thở dài một tiếng, lặng yên ra tay.
Thái Điểu dong binh đoàn quy củ chính là mệnh lệnh như núi, hạ cấp có thể nghi vấn, có thể phẫn nộ, nhưng không thể vi phạm!
Cổ Tiểu Bạch cũng một mực coi chừng đề phòng, Lý Vân Tiêu vừa nói ra hai chữ, hắn càng cảm nhận được sau lưng một cổ kình phong đánh úp lại, hét lớn một tiếng quay người đã một thanh bá vương cương đao chém xuống.
- Keng keng!
Bân Kiệt nhẹ nhàng xuất hiện ở trước người hắn, hai tay dễ dàng nắm lấy thân đao, tùy ý Cổ Tiểu Bạch dùng lực ra sao cũng đều không thể rung động được chút nào.
- Bân đội trưởng! Thái Điểu dong binh đoàn các ngươi đây là muốn trở thành công địch của cả Khinh Ca Lâm Địa!
Cổ Tiểu Bạch đỏ bừng cả khuôn mặt gầm hét lên.
Bốn phía quảng trường xông vào vài tên nam tử, cũng tất cả đều là nhao nhao cầm lấy vũ khí, đứng ở bên cạnh người Cổ Tiểu Bạch, đem Bân Kiệt bao bọc vây quanh. Bọn hắn cũng là thành viên dong binh đoàn của Cổ Tiểu Bạch, hơn nữa tu vị mấy người này tất cả không ngờ đều là Vũ Hoàng. Khó trách Cổ Tiểu Bạch có đảm lượng trực tiếp ở bên cạnh bàn tròn ngồi xuống.
Bân Kiệt thở dài, nói:
- Đều bỏ vũ khí xuống a, Khinh Ca Lâm Địa nhất thống không phải tốt hơn sao? Mọi người cũng không cần cả ngày tính kế tính tới tính lui, ít nhất trong thành có quy củ thống nhất, sẽ không cần lo lắng tùy thời liền bị mất mạng.
- Hừ! Khinh Ca Lâm Địa nhất thống đương nhiên tốt, nhưng là chỉ bằng tiểu tử kia có thể làm được sao?
Cổ Tiểu Bạch Cổ Tiểu Bạch:
- Nếu là Hác Liên đoàn trưởng trùng kích Vũ Đế thành công, đến cùng mọi người nói những lời này, Cổ Tiểu Bạch ta là người thứ nhất đứng ra đồng ý! Nhưng là hắn một gã Vũ vương mà thôi...hừ, ta chính là không phục!
Bân Kiệt không phải là không có tâm tư đồng dạng, nhất thống thành tây, thậm chí Khinh Ca Lâm Địa, không có thực lực khiến người ta thần phục căn bản không thể nào làm được.
- Ha ha, ta còn tưởng rằng dong binh đại hội gì đó, nguyên lai là một tên nhóc chưa mọc lông ở chỗ này hồ nháo!
Trên bầu trời truyền đến một tiếng giễu cợt, rất nhanh mấy nhân ảnh hiển hiện trên không trung. Bạo Vũ dong binh đoàn Ngô Vi, hắn vẻ mặt hung ác nham hiểm, khóe miệng hiện lên nụ cười lạnh.
- Hô! Rốt cục đến rồi!
Tất cả dong binh đoàn đều là trong nội tâm buông lỏng, tuy rằng Bạo Vũ dong binh đoàn cũng không phải nhân vật gì, nhưng giờ phút này tựa hồ liền trở thành cứu tinh trong suy nghĩ của mọi người, vừa thấy đối phương đến, thậm chí dâng lên một cổ cảm xúc cảm động.
- Ngô đại nhân!
Âu Dương Trạch càng là như gặp được cứu tinh, cũng sắp kích động không nhịn được. Trên người càng là khí diễm ngập trời, dốc sức liều mạng hướng Chu Tường bên kia áp đến, muốn biểu hiện chính mình ra sức.
Lý Vân Tiêu ngẩng đầu lên, lười biếng tựa ở trên mặt ghế, khẽ cười nói:
- Như thế nào không từ phía dưới đi tới, muốn bay? CÓ phải sợ nhìn thấy chúng ta tiếp đón mỹ nam sẽ không có ý tứ?
Ngô Vi biến sắc giận tím mặt, hướng phía phía dưới quát:
- Triệu Vũ!
Hắn đem thanh âm hội tụ thành tuyến, trực tiếp một đạo chi lực trùng kích xuống dưới, muốn đem Bạo Vũ dong binh đoàn tinh thần hoảng hốt đánh thức tỉnh!
- Phốc!
- Phốc!
...
Hắn vừa quát một tiếng này, không chỉ có không đánh thức được người nào, ngược lại đem một ít thành viên Bạo Vũ dong binh đoàn tu vị khá thấp chấn đến tâm mạch vỡ vụn, thổ huyết tại chỗ mà chết, ngã xuống một mạch.
Triệu Vũ năm lỗ máu tràn ra, nhưng trong hai mắt đục ngầu nháy mắt mở ra, bắn ra tinh mang.
- Súc sinh, ta giết ngươi!
Triệu Vũ lập tức từ trên mặt đất bắn đi, toàn thân quang mang đại thịnh hướng Lý Vân Tiêu phóng đi, khuất nhục khôn cùng lại khiến cho hắn hoàn toàn không có bất kỳ năng lực suy nghĩ, trong nội tâm chỉ có một chấp niệm, chính là đem Lý Vân Tiêu bầm thây vạn đoạn!
Lục tinh Vũ Hoàng không cần tánh mạng bạo phát đi ra, ai cũng không dám cứng rắn ngăn cản.
Bân Kiệt vội vàng buông ra bá vương cương đao của Cổ Tiểu Bạch, muốn đi lên chặn đường.
Đột nhiên một đạo sát khí rơi xuống, đem hắn chấn nhiếp. Gương mặt lạnh như băng của Ngô Vi xuất hiện ở trước mặt hắn, lộ ra vẻ cười lạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.