Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 577: Vũ tiên sinh (1)




Cho nên Lý Vân Tiêu đối với Yêu tộc cũng chỉ hiểu biết có hạn, chỉ biết vào vài ngàn năm trước, đó là chủng tộc cực thịnh một thời, còn cường đại hơn cả nhân loại.
Nhưng Cố Thanh Thanh lại là một trong cường giả tuyệt đại bị hoài nghi là đã bước chân vào Thần Cảnh trong lịch sử đại lục.
Trong trận pháp kia ngoại trừ dương khí bành trướng ra, còn lộ ra cực kỳ quỷ dị.
Lý Vân Tiêu bay lên trời, đứng bên trên bao quát xuống dưới, lúc này mới kinh ngạc phát hiện. Thì ra không chỉ có một cái khe thông tới đây. Ở bốn phía đại trận, tổng cộng có tám đạo khe lớn lan ra, hình thành địa thế lục hợp bát hoang, bao quát hoàn vũ.
- Ta hiểu rồi!
Trên mặt Lý Vân Tiêu lộ ra vẻ chợt hiểu, nói:
- Trận pháp này của Yêu tộc vốn là vì hấp thụ hoàn vũ chi lực của lục hợp bát hoang, ngưng tụ Long khí. Hơn nữa tựa hồ hiệu quả không tệ, nhưng về sau không biết xảy ra biến cố gì, lực lượng cường đại ngưng tụ vô số năm tháng vậy mà dần tiêu tán, bắt đầu tiết lộ, bởi vậy mới tạo thành cảnh tương dương khí trùng thiên như thế.
Yêu Long trầm giọng nói:
- Nhưng ta cảm giác trong hình câu trong suốt ở trung tâm trận pháp còn có khí tức sinh mạng.
Hắn coi như là nửa Yêu tộc, hơn nữa bản thân chính là Chân Long Hậu Duệ. Đối với cái này có cảm ứng rất mạnh.
Lý Vân Tiêu nói:
- Mặc dù không chết, ta thấy cũng không phục sinh nổi nữa rồi, Chỉ cần theo tuế nguyệt trôi qua, sinh vật trong hình cầu này cuối cùng sẽ hao hết dương khí mà chết. Ta cảm thấy đây rất có khả năng là một cường giả nhân loại, sau khi phát hiện nơi đây liền cưỡng ép thay đổi địa thế vận chuyển, khiến trận thế vốn là tụ tập, ngược biến thành tiêu tán.
Yêu Long hai mắt dừng ở trung ương trận pháp tế tự, trầm giọng nói:
- Thật sự rất đáng tiếc ah! Tồn tại trong quả cầu kia, nhất định là hậu duệ Yêu tộc cường đại. Nếu tăng thêm Long khí tẩm bổ, rất có thể thành tựu Thần Cảnh trong truyền thuyết, ngang hàng với những đại yêu từ thời xa xưa kia.
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Nếu thật như vậy, đối với nhân loại mà nói tuyệt đối khoongphair chuyện tốt. Nói không chừng lúc nào đó, bị nhốt dưới Ngũ Hà Sơn, chính là Nhân tộc rồi.
Đột nhiên một đạo âm thanh lạnh như băng vang lên trong bóng đêm, mang theo vẻ khiếp sợ và kích động cực độ, âm thanh hung dữ nói:
- Thời gian nhân loại bị nhốt trong Ngũ Hà Sơn, đã không xa nữa! Dĩ nhiên là tế tự đại trận, thật sự là trời cũng giúp ta!
- Thánh Ấn, đánh!
Bóng dáng Vũ tiên sinh hiển hiện trên không trung, chắp tay trước ngực bắn ra một đạo kim ấn, đè xuống người Lý Vân Tiêu.
Lý Vân Tiêu kinh hãi, vội vàng quay đầu lại.
Toàn bộ không gian nơi này đều ngăn cản thần thức, sau lưng có người tới gần hắn lại không chút phát giác. Đợi đến khi đối phương lên tiếng thì ấn quyết đã bao trùm toàn bộ không gian, tránh cũng không thể tránh.
- Thiên Địa Vô Cực, Lục Đạo Luân Hồi!
Lý Vân Tiêu phi tốc niết bí quyết, xuất ra đạo đạo tàn ảnh, tốc độ gấp mấy lần bình thường, một chiêu Thiên Địa Ấn hiện ra sau lưng, đánh tới.
Hai đạo bí quyết kim sắc không ngừng phóng đại trên không trung, oanh kích cùng một chỗ, linh áp mãnh liệt khuyếch tán ra, chiếu cả không gian nơi này thành một mảnh kim quang lập loè.
Hơn nữa thực lực cao thấp liền lộ rõ, Thiên Địa Ấn của Lý Vân Tiêu rất nhanh tiêu tán, còn Ấn Quyết chi lực đối phương lại không giảm chút nào trùng kích xuống.
- Ma Thiên Chiến Giáp!
Hắn hét lớn một tiếng, quanh thân hiện ra đạo đạo hắc sắc chi khí, ngưng tụ thành áo giáp thật thể bao trùm trên người, ngăn cản thánh ấn chi lực kia lại. Cả người cũng bị xung kích thiếu chút nữa bay vào trong đại trận tế tự kia!
- Ân? Vậy mà không chết?
Vũ tiên sinh lộ ra vẻ kinh ngạc, trong mắt chớp động hào quang màu nâu, dưới hắc khí thấp thoáng lộ ra gương mặt mơ hồ.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đối phương, nói:
- Ngươi là người nào?
Vũ tiên sinh cũng nhìn hắn, hơn nữa càng nhìn càng kinh hãi, đối phương chẳng qua chỉ có tu vị Vũ Vương tam tinh, nhưng trong mắt lại bắn ra võ ý cường đại như vậy, không chút sợ hãi tồn tại Vũ Hoàng như hắn. Hơn nữa một ấn vừa rồi của mình coi như là cường giả Vũ Hoàng bình thường cũng không thể tiếp được, nhưng trên người đối phương lại không có chút vết thương.
- Hẳn ngươi chính là Cửu Dương Thần Thể?
Vũ tiên sinh lãnh đạm nói từng chữ, sát khí trên người lại càng thêm mãnh liệt..., gần như có thể ngưng tụ thành thực chất.
Lý Vân Tiêu cũng rùng mình, nói:
- Ngươi cũng biết Cửu Dương Thần Thể? Xem ra tuyệt không phải loại bình thường ah! Trên báo tên của ngươi đi!
Trên mặt Vũ tiên sinh lộ vẻ nhẹ nhõm, tâm sự rốt cục được thả xuống, Cửu Dương chi khu là một nam tử, vậy thì không cần lo lắng nhiều lắm. Nhưng sát ý trên người hắn không giảm chút nào, hừ lạnh nói từng chứ:
- Một người sắp chết, biết rõ nhiều như vậy làm gì?
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Sống đến già học đến già nha, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của ta không được sao?
- Không được!
Vũ tiên sinh lạnh lùng nhổ ra hai chữ, sát khí trên người vậy mà trực tiếp ngưng tụ trên không trung, thời gian trôi qua dần ngựng tụ thành một cánh tay khủng bố, trên đó lân giáp trải rộng, đầu ngón tay lập loè ánh sáng âm u, lâm không điểm một ngón tay xuống Lý Vân Tiêu.
- La Ma Diễn Na!
Lý Vân Tiêu la hoảng lên, cả giận nói:
- Có thể tùy ý ngưng tụ thành La Ma Diễn Na, ngươi đã giết bao nhiêu người, mới có thể có sát khí mãnh liệt như thế!
Vũ tiên sinh trong lòng cũng đại chấn, lãnh đạm nói:
- La Ma Diễn Na ngươi cũng biết, xem ra ngươi mới thật sự không phải loại tầm thường. Vì cảm kích ngươi dẫn ta đến đây, ta quyết định ban cho ngươi cái chết thống khoái! Sát Thần Nhất Chỉ, diệt!
Hắn lâm không giơ tay lên, ngón trỏ nhanh chóng điểm tới trước.
Sát Thần chi thủ do sát khí ngưng tụ trên không trung cũng theo đó điểm một ngón tay xuống, sát ý khủng bố tràn ngập, khiến cả không gian đều có chút hít thở không thông, áp lực cực độ và khủng bố.
tế tự đại trận dưới cổ sát khí này cũng tựa hồ có chút biến hóa nhỏ, tóc độ Chính Dương chi khí xói mòn cũng dần chậm lại.
Lý Vân Tiêu đồng tử ngưng lại, khí lưu quanh thân dưới sự vận chuyển của nguyên khí bắt đầu xoay tròn, sát lục chi khí tràn ngập toàn bộ không gian bị thổi tan ra, ở chung quanh hắn hình thành một khu vực trạng thái chân không. Thân thể càng như được khảm nạm Minh Châu Bảo Ngọc, bắn ra từng đạo bạch sắc quang mang, như ánh mặt trời bắn thủng mây đen, cả người đều phát sáng.
- Phong Vân do ta!
Một chưởng Phong Vân, dưới hào quang bạch quang phá vỡ không gian ngưng tụ phía trên, đối kháng với Sát Thần Nhất Chỉ kia!
Vũ tiên sinh bỗng nhiên co rụt đồng tử, toàn bộ gương mặt đều cơ hồ vặn vẹo, thét to:
- Ngươi..., ngươi không phải Cửu Dương Thần Thể!
Toàn thân hắn run rẩy rít gào nói:
- Cửu Dương Thần Thể ở đâu? Là nam hay nữ? Mau nói cho ta biết!
"Oanh! "
Hai cổ lực lượng đụng vào nhau, dị tượng do Thần Thể Lý Vân Tiêu phóng xuất ra vậy mà dần tinh lọc từng chút sát khí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.