Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 567: Thiếu chút nữa gây ra đại họa (2)




Mọi người lộ ra một tia cô đơn, nhưng nghĩ đến trong khoảng thời gian này có thể được giải đáp các vấn đề về Thuật Đạo, rất nhanh liền trở nên hưng phấn, nguyên một đám xoa tay, trong đầu đều đang dốc sức nghĩ ra vấn đề nghi vấn của mình.
Hải Bắc Phi lúc này mới nhẹ thở ra một hơi, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, xem ra tiểu tử này thật sự có biết đoàn trưởng, hơn nữa tựa hồ giao tình không cạn. Chẳng lẽ là con riêng của đoàn trưởng? Hoặc là con của cố nhân?
Trong đầu hắn suy nghĩ lung tung cả buổi.
Lý Vân Tiêu sau khi trấn an chúng Thuật Luyện Sư liền nói;
- Phiền toái Hải đoàn trưởng mau chóng tìm kiếm tin tức về Vạn Cổ Trường Thanh Thụ, hơn nữa chuyện ngày hôm nay ta không hi vọng còn lần thứ hai.
- Nhất định, nhất định!
Trên ót Hải Bắc Phi đổ mồ hôi lạnh, chuyện hôm nay ngẫm lại mà thấy sợ.
Đột nhiên trong đại sảnh có một bóng người vọt tới, liều mạng hô to nói:
- Hải đoàn trưởng, không thể, không thể ra tay với Vân Tiêu đại sư ah!
Người này đúng là Chu Lôi, hắn chạy qua chạy lại cả buổi, thể lực đã sớm không chống đỡ nổi, hiện giờ hoàn toàn đều là nhờ vào đan dược, sợ gây ra đại họa nên hắn cơ hồ đã dốc cạn một tia lực lượng cuối cùng rồi.
Hải Bắc Phi cả giận nói
- Đều tại ngươi không nói rõ ràng!
Hắn vùng tay lên, một đạo kình phong trực tiếp đẩy tới, trực tiếp xoay Chu Lôi lên lập tức thổi bay ra xa vài trăm mét, hóa thành một chấm đen nhỏ biến mất ở phía chân trời.
Hải Lâm:... "
Hải Bắc Phi nói:
- Vân Tiêu đại sư, thành tây này là nơi ngư long hỗn tạp. Tam đại dong binh đoàn không ai có thể chiếm thượng phong, địa bàn phân chia hết sức phức tạp. Bởi vì cân nhắc về vấn đề an toàn nên đội thứ tám lập ra hai phó chức đội trưởng. Đợi lát nữa ta liền phái Bân Kiệt tới, cùng Chu Tường bào hộ vấn đề an toàn cho đại sư.
Hiện giờ Lý Vân Tiêu không chỉ có quan hệ đến thương thế của Hải Lâm, còn trực tiếp quan hệ đến sự ổn định của đội ngũ Thuật Luyện Sư dong binh đoàn Thái Điểu Thuật, phải hết sức bảo hộ!
Bân Kiệt đáng thướng vừa mới thoát được, nếu biết tin này, chỉ sợ sẽ khóc rống tại chỗ mất.
Hải Bắc Phi lại dặn dò bọn người Chu Tường một lúc, sau khi phát hiện hào khí hiện trường lành lạnh, những Thuật Luyện Sư kia đều hờ hững nhìn hắn, trong mắt toát ra địch ý. Lập tức cười khổ không thôi, cảm thấy thập phần tổn thương.
Nếu Lý Vân Tiêu trở mặt hoặc rời đi, cục diện rối răm này không biết phải thu thập thế nào nữa. Cũng may đối phương tựa hồ thật sự có giao tình với Hác Liên đoàn trưởng, chỉ mong thật sự như thế. Nếu không thì thật sự phiền toái lớn rồi.
Hắn tự giác mất mặt một hồi, liền cùng Hải Lâm hậm hực rời đi.
Chu Tường nói:
- Đội trưởng đại nhân, thành tây này tình huống cực kỳ phức tạp, không bằng hiện giờ sắc trời còn sớm, ta cùng ngươi đi dạo khắp nơi một vòng đi?
Lý Vân Tiêu suy nghĩ, nói:
- Cũng tốt, đã nhận vị trí này thì phải làm cho tốt. Vốn ta cũng không có hứng thú lắm.
Hắn nói một chút, đồng thời chỉ điểm đám Thuật Luyện Sư vài vấn đề, mọi người lúc này mới thoả mãn từng người rời đi, tiếp tục việc luyện chế.
Lạc Vân Thường đột nhiên nói:
- Vân thiếu, dương khí nơi này thập phần tinh thuần, tựa hồ đối với thân thể của ta có chỗ tốt rất lớn. Ta định bế quan tu luyện một thời gian ngắn.
Lý Vân Tiêu nói:
- Cũng tốt, nơi này quả thật là Chính Dương chi địa thập phần hiếm thấy. Bất quá ta cảm giác có chút quái dị..., ngươi tạm thời ở đây tu luyện đi. Đối với Cửu Dương chân khí của ngươi sẽ rât ích lợi đấy!
Ba người Lý Vân Tiêu và Chu Tường, còn có Đinh Linh Nhi cùng nhau rời đi.
Sau khi tiến vào địa bàn thành tây, Lý Vân Tiêu mới phát hiện thành tây lớn hơn ba thành khác nhiều. Không chỉ lớn, hơn nữa cũng rất phồn hoa.
Tam đại dong binh đoàn chế ước lẫn nhau, lưu lại không gian cho các thế lực nhỏ sinh tôn, lúc này mới có cảnh tượng bách hoa tề phóng như vậy.
Nhưng bách hoa tề phóng đều là một ít hành vi tội ác. Đồng thời cũng đã tạo thành một vấn đề khác rất lớn-- trị an cực kỳ hỗn loạn.
Bởi vì không có bất kỳ quy củ hạn chế nên nơi này đã trở thành nơi có tỷ lệ tử vong cao nhất trong ngày ở Khinh Ca Lâm Địa. Nhưng đại lượng võ giả vẫn tràn vào không biết mệt mỏi, bởi vì chỗ tốt lớn nhất ở đây cũng là không có quy củ hạn chế.
Chu Tường vừa đi vừa giới thiệu nói:
- Nhiệm vụ chủ yếu của đội thứ tám là cung cấp các tài liệu luyện chế cho Thuật Luyện đại sư, trong mắt người khác giống như là tiểu đội chuyên phụ trách đảm bảo hậu cần. Nhưng kỳ thật chiến lực chỉnh thế cũng thuộc hàng số một số hai trong cả tám đội. Bởi vì đội thứ tám quá mức trọng yếu. Nếu không phải nơi này có Hỏa Long chi khí thì dù thế nào cũng sẽ không đặt tổng bộ đội thứ tám ở thành tây đâu.
- Tài liệu Thuật Luyện thì trong đoàn có con đường cung ứng riêng, nhưng thành tây này cũng là một con được thu vào tài liệu thập phần trọng yếu. Cho nên nơi này có rất nhiều thương hội lâm lập, Vạn Bảo Lâu, Kim Tiền Bang, Tứ Cực Môn, còn có thương hội Thiên Nhất trong thập đại thương minh đều có phân bộ ở chỗ này.
Cũng là một trong thập đại thương minh, nhưng chênh lệch trong đó vẫn cực lớn
Đinh Linh Nhi sinh lòng cảm khái, ít nhất thương hội Thiên Nguyên của nàng so với Tứ đại cự đầu này hoàn toàn không cùng một cấp bậc.
Ba người dọc theo đường rất nhanh hấp dẫn ánh mắt không ít người, mỗi võ giả mới tiến vào thành tây đều lọt vào mắt đông đảo thế lực.
Đặc biệt là Đinh Linh Nhi, một tiểu cô nương thanh tú như vậy, lại tản mát ra khí tức thanh thuần thoát tục, hơn nữa môi son răng trắng tinh, vừa nhìn đã biết là tấm thân xử nữ, lập tức khiến đám nam nhân đều bị hấp dẫn.
Đinh Linh Nhi cảm nhận được ánh mắt như lang như sói ở bốn phía, chỉ cảm thấy toàn thân sợ hãi.
Chu Tường nhìn ra nàng cực kỳ không thoải mái, cười nói:
- Nơi này chính là như vậy, tất cả đều là đám nam nhân sống trong đao kiếm, tính tình dã man thô bạo, hơn nữa đều là loại thích tửu sắc. Đinh tiểu thư chậm rãi thích ứng là được.
- Thích ứng?
Đinh Linh Nhi sắc mặt đen lại, lạnh giọng nói:
- Ta cảm thấy nên làm cho bọn hắn thích ứng ta thì thích hợp hơn.
Chu Tường sững sờ, không rõ có ý tứ gì.
Chỉ thấy Đinh Linh Nhi đột nhiên ra tay, một đạo quang tiễn bạch sắc không chút dấu hiệu bắn ra, một lão đầu ở ven phố đang lộ ra thần sắc dâm uế liền kinh hãi, kêu thảm một tiếng muốn né tránh, nhưng tiễn mang kia lại quá mức tấn mãnh.
- Không!
Chu Tường sắc mặt đại biến, hoảng sợ muốn ngăn trở, nhưng đã chậm.
"Oanh! "
Lão nhân kia không kịp tránh né, trực tiếp bị nổ nát bấy, đại lượng thịt nát và mùi máu bắn khắp không trung.
Vụ nổ kia lập tức kinh động tất cả mọi người, tất cả đều dời mắt qua, thần săc lỗ mảng liền đổi thành ngưng trọng và âm trầm.
Đinh Linh Nhi từng chữ lãnh đạm nói:
- Nếu còn khiến ta cảm thấy không thoải mái, phải chết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.