Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 534: Minh nguyệt thần thể (2)




Vào lúc này không chỉ trạng thái thân thể Lý Vân Tiêu, kể cả chân khí cũng vận chuyển bành trướng, dường như hào quang Đông Hải Minh Nguyệt Châu dẫn dắt trùng kích bình cảnh.
Trong khe núi, mọi người đang chờ đợi.
Đinh Linh Nhi hỏi:
- Vương môn chủ, loại truyền thừa này cần bao nhiêu thời gian?
Vương Tùng Hạc nói:
- Thời gian không lâu, thiên phú càng kém thì thời gian thất bại càng ngắn. Vân Tiêu thành chủ đi vào càng nhiều giờ, đã hơn xa người thường. Lúc trước ta chỉ vào nửa canh giờ là thất bại rời đi.
Hắn cười nói:
- Nói không chừng Vân Tiêu thành chủ có thể trở thành người thứ sáu được thần thể truyền thừa đấy.
Đoạn Việt hừ lạnh nói:
- Cũng chỉ có loại ngu xuẩn mới đi thử chuyện không có khả năng. Cho dù không có thần thể truyền thừa khó lường, dùng trình độ biến thái của hắn muốn bước vào Cửu Thiên Vũ Đế cũng chỉ là trong tầm tay.
Lạc Vân Thường đột nhiên mở miệng nói:
- Ta tin tưởng Vân thiếu nhất định có thể đạt được Minh Nguyệt Thần Thể!
Tất cả mọi người từ chối cho ý kiến, mỉm cười. Hiển nhiên là không quá tán thành lời của nàng.
Đinh Linh Nhi thì nhíu mày, nói:
- Vân Thường tỷ tỷ có cảm ứng được gì hay không?
Nàng biết rõ Lạc Vân Thường là Cửu Dương thần thể, nói không chừng sẽ có cảm ứng gì đó.
Lạc Vân Thường lắc lắc đầu nói:
- Không có, ta chỉ có dự cảm mà thôi.
- Đi ra!
Đột nhiên Hứa Hạo la hoảng lên, chỉ thấy một thân ảnh bay ra khỏi thác nước.
Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt mọi người, trên mặt vẫn không hề bận tâm, nhìn không ra bất cứ biểu lộ gì.
Đinh Linh Nhi vội hỏi:
- Vân thiếu, như thế nào?
Đoạn Việt khẽ nói:
- Mất không hai tỷ nguyên thạch còn có thể mặt không biểu tình, bội phục!
Vương Tùng Hạc dịu dàng cười nói:
- Vân Tiêu thành chủ, cảm giác như thế nào? Cho dù không có được thân thể, sau khi được trận pháp tẩy lễ, thân thể cũng cải thiện không nhỏ a.
Hứa Hạo cũng an ủi:
- Vân Tiêu thành chủ không cần ảo não, bao nhiêu năm qua có không ít thế hệ kinh tài tuyệt diễm đi vào, đều không thể đạt được truyền thừa.
Đột nhiên Lý Vân Tiêu mở miệng nói:
- Cái gọi là Minh Nguyệt Thần Thể, có phải là như vậy hay không?
Lúc này có ánh sáng tỏa ra trên người của hắn, từng đạo ánh sáng rậm rạp lưu chuyển quanh người hắn, tổng cộng hai mươi bốn đạo chậm rãi hiện ra sau lưng hắn, nối thành hàng trên không trung, sáng chói mắt, trông rất đẹp.
Dị tượng xuất hiện trong khe núi, hiện ra từng đạo ánh sáng đẹp mắt.
Tĩnh.
Triệt để yên tĩnh.
Trừ tiếng nước chảy và chim hót ra, ở đây dường như không có người nào cả.
- Ha ha, ngươi, tiểu tử ngươi vậy mà đạt được!
Người cười ha hả đầu tiên chinhslaf Đoạn Việt, hắn mừng rỡ túi bụi, cười nói:
- Thực sự chỉ có ngươi thôi, hai tỷ đổi thần thể, thật đúng là không lỗ ah. Ha ha!
Trên con đường tu luyện võ đạo, chỉ cần có thể tiến giai dù chỉ một chút, cho dù bỏ cái giá lớn cũng đáng được. Huống chi là thần thể truyền thừa trong truyền thuyết, loại Minh Nguyệt Thần Thể này không biết đặc tính là gì, nhưng ít ra nhìn qua không giống bình thường.
Lý Vân Tiêu dường như cũng đạt được chỗ tốt lớn lao, vẻ mặt rất hài lòng.
Lần này toàn bộ người nơi này giật mình tỉnh lại, nhưng Vương Tùng Hạc và người Thiên Châu Môn đều há to mồm có thể nhét được quả trứng gà vào miệng, có mấy vị trưởng lão càng dụi dụi mắt của mình, còn bất chợt vỗ đầu vì cho rằng đang nằm mơ.
Lạc Vân Thường mỉm cười hiểu ý, nói:
- Ta biết ngay ngươi nhất định có thể.
Lý Vân Tiêu gật gật đầu, nhìn Vương Tùng Hạc cười nói:
- Đa tạ Vương môn chủ thành toàn, hai tấm phiếu nợ kia hết hiệu lực a, hiện tại kính xin mang bọn họ tới truyền tống đại trận vượt qua vực a.
- Cái này..., điều này sao có thể?
Vương Tùng Hạc thất thần, không ngừng thì thào tự nói. Những trưởng lão sau lưng hắn nhìn Lý Vân Tiêu chẳng khác gì nhìn thấy quái vật, trong lòng đổ mồ hôi lạnh.
Mấy ngàn năm qua chỉ có bốn người thành công, mấy năm này dĩ nhiên có hai người liên tục thành công...
Vương Tùng Hạc vẻ mặt cười khổ nói:
- Vân Tiêu thành chủ, ngươi đúng là người được thiên mệnh chiếu cố.
Hắn đầy hâm mộ lắc đầu, làm ra thủ thế mời, bất đắc dĩ mang mọi người đi tới chỗ truyền tống đại trận vượt qua vực.
Đinh Linh Nhi nhìn qua thần sắc đắng chát của Vương Tùng Hạc, cười nói:
- Vương môn chủ, không cần chán nản như vậy. Vân thiếu đạt được truyền thừa thần thể, Thiên Châu Môn lại không ít cái gì. Ngược lại còn thiếu các ngươi đại nhân tình, tương lai tất nhiên sẽ có hồi báo.
Nàng vừa nói như vậy, Vương Tùng Hạc lập tức tỉnh ngộ, nhân vật như thế thiếu nhân tình của mình, giá trị to lớn, thậm chí còn trên cả hai tỷ nguyên thạch kia, lúc này bắt đầu vui vẻ.
Rất nhanh mọi người đi tới chỗ truyền tống đại trận vượt qua vực, trận văn này nơi mang theo phong cách cổ xưa, cho người ta cảm giác đại khí.
- Bốn vị, thỉnh tiến vào trong trận pháp đi thôi.
Vương Tùng Hạc cười nói:
- Truyền tống đại trận vượt qua vực này cả nam vực không cao hơn mười cái.
Lý Vân Tiêu gật gật đầu, cười nói:
- Làm phiền Vương môn chủ, nhân tình hôm nay ta sẽ ghi nhớ.
Hắn bước vào trung tâm trận pháp, sau lưng còn có Đinh Linh Nhi cùng Lạc Vân Thường, tăng thêm Đoạn Việt.
Những võ giả và thuật luyện sư trong Giới Thần Bi, trừ Nhạc Cửu Lâm còn đang bị vây khốn ra, những người còn lại được hắn an trí tại thành Viêm Vũ. Dù sao nơi đó là một trong những nơi có linh khí cao nhất đại lục, tiến bộ còn nhanh hơn lúc ở Giới Thần Bi.
Bốn người tiến vào trong trận pháp, truyền tống đại trận do Vương Tùng Hạc chủ trì mở ra, tiếng oanh minh vang lên, hào quang bảy màu bắn ra ngoài bao trùm bốn người.
Hơn nữa mỗi lần truyền tống đều hao phí số lượng nguyên thạch vô cùng kinh người, rất nhiều linh thạch chung quanh bị hấp thu sạch linh khí, trực tiếp hóa thành bụi phấn, bụi bậm bay đầy trời.
Hào quang truyền tống duy trì trong thời gian uống cạn chung trà, lúc này mới chậm rãi ảm đạm xuống.
Lúc này trong trận pháp không còn bóng người nào cả, bốn người Lý Vân Tiêu đã được truyền tống đi.
...
Trên một cánh đồng bát ngát, đột nhiên xuất hiện tầng tầng mây đen, không trung trực tiếp vỡ ra một lỗ hỏng, đám người Lý Vân Tiêu trước sau rơi xuống.
Tuy rơi xuống từ hư không, bốn người dễ dàng tiếp đất, nhìn qua chung quanh thì kinh ngạc.
Đoạn Việt há miệng liền mắng nói:
- Ở nơi này chính là rừng rậm? Đây là địa phương quái quỷ gì thế?
Lý Vân Tiêu cũng cau mày nói:
- Truyền tống đại trận của Thiên Châu Môn quá đơn sơ, không ngờ độ lệch lớn như vậy! Phạm vi này không có người nào cả.
Đinh Linh Nhi cười khổ nói:
- May mắn nơi này chính là bắc vực, chính mình tìm phương hướng thối.
Nàng lấy một cái la bàn ra, bắt đầu đo đạc.
Lý Vân Tiêu phóng thần thức ra ngoài, nói:
- Cách đây hơn ba dặm có một đội nhân mã đi tới, có thể hỏi đường. Ba người các ngươi nên tiến vào Giới Thần Bi đi, ở trong đó có thể yên tâm tu luyện.
Đinh Linh Nhi cùng Lạc Vân Thường đều lắc đầu.
Đoạn Việt cười hắc hắc, nói:
- Tiểu tử, ngươi diễm phúc sâu ah, ta không có làm bóng đèn đâu. Đợi khi ra khỏi cánh rừng này thì gọi cho ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.