Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 458: Địa, thủy, hỏa, phong




Lý Vân Tiêu chấn động, Côn Ngô Thần Thụ kiến thức quả nhiên không giống người thường. Bản thân nó là một cây thần thụ sinh ra khi thiên địa vừa diễn biến, đối với diễn biến thiên địa khi đó, quy tắc biến đổi lớn đều tự mình trải qua, lúc này mới có thể nhìn cái đã nhận ra.
- Không sai! Vị trí ngươi đúng là một không gian độc lập, bên trong phân biệt có bốn đại vực giới, nhưng mà đã phủ bụi không biết bao nhiêu năm tháng. Ta hôm nay chính là mượn nhờ Phượng Hoàng Chân Hỏa và rất nhiều nguyên khí mở ‘ hỏa ’ chi vực giới!
Lý Vân Tiêu trầm giọng nói.
Côn Ngô Thần Thụ thụ linh vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, lộ ra thần thái hiểu ra, nói:
- Thì ra là mở ‘ địa, thủy, hỏa, phong ’ bốn đại vực giới, cái này tại thời kỳ viễn cổ là phi thường lưu hành một kiện chuyện, rất nhiều năm chưa từng gặp qua."
Lý Vân Tiêu nheo mắt, giật mình nói:
- Ngươi cũng biết?
Côn Ngô Thần Thụ thụ linh có bộ dáng hài đồng ngóc đầu lên khẽ nói:
- Lão gia tử ta từ thời điểm khai thiên tích địa đã tồn tại, chuyện gì chưa thấy qua? Thương hải tang điền đều trải qua không biết bao nhiêu năm tháng. Ngươi cho rằng ta là lần đầu tiên niết bàn trọng sinh sao? Nói cho ngươi biết, đây đã là lần thứ mười bảy rồi!
Lý Vân Tiêu thầm giật mình không thôi, Côn Ngô Thần Thụ không hổ là thiên địa chí bảo, rõ ràng cùng sinh ra với thiên, cùng tồn tại với địa. Không uổng mình đi một chuyến tới nam hải, thiếu chút nữa bị đám hải tộc cấp thấp chà đạp. Hắn cẩn thận thăm dò:
- Theo như ngươi nói, thời điểm thượng cổ, nhiều có đại năng mở không gian độc lập, tồn tại khi đó hẳn đều là cường giảThập Phương Thần Cảnh?
Côn Ngô Thần Thụ thụ linh cười nói:
- Khi đó thiên địa linh khí căn bản không phải hiện tại có thể so sánh, khắp đại lục đều là nguyên khí hóa dịch. Thập Phương Thần Cảnh tồn tại không ít, nhưng mà muốn mở thế giới còn xa mới đủ.
Trong nội tâm Lý Vân Tiêu kinh hãi không thôi, cả kinh nói:
- Thập Phương Thần Cảnh đều không thể mở không gian, cái kia..., vậy đó là tồn tại thế nào?
Côn Ngô Thần Thụ cười nói:
- Thập Phương Thần Cảnh hiện tại xem ra thật sự không thể tồn tại rồi. Phải biết rằng thời kỳ viễn cổ, loại cảnh giới này đi đầy đất. Mở thế giới ngươi xem là cái gì? Luyện chế huyền khí? Nhưng khai thiên tích địa chân chính là sáng tạo vạn vật. Cho nên mở thế giới chân chính là không tồn tại!
Hắn tiếp tục nói:
- Lúc đương thời có một tên gọi là Nguyên Thủy đại năng, cũng là một tên thuật luyện sư điên cuồng. Tại tốn vô số năm tháng, rốt cục nghiên cứu chế tạo ra một loại biện pháp có thể mô phỏng khai thiên tích địa, tự nghĩ ra thế giới. Cũng chính là thứ ngươi nhìn thấy hiện tại, mở ‘ địa, thủy, hỏa, phong ’! Hắn dùng bốn đại nguyên tố này mô phỏng thiên địa, sau khi mở thế giới có thể tự hành diễn biến quy tắc, quả nhiên là tiên phong lớn nhất từ trước tới nay. Từ đó về sau, Thập Phương Thần Cảnh có không ít cường giả tuyệt cường cũng có thể chọn dùng biện pháp này, luyện chế không gian độc lập cho mình.
Côn Ngô Thần Thụ nhìn qua các nơi, nói:
- Không gian độc lập này trải qua vô số năm tháng mà không hủ, xem như là tồn tại lợi hại. Có lẽ trong những năm tháng kia nó là bảo vật thanh danh vang dội một đời.
Hắn tham lam nhìn qua phía dưới, nói:
- Hơn nữa trận pháp này có thể mang linh khí chuyển hóa thành ly hỏa tinh hoa, hơn nữa Phượng Hoàng Chân Hỏa làm trận nhãn, có thể hoàn toàn sống lại. Nếu không dùng thực lực của ngươi, muốn mở bốn đại vực giới, không khác gì người si nói mộng.
Nội tâm Lý Vân Tiêu khẽ động, nói:
- Vậy có phải chỉ cần linh khí đầy đủ, tăng thêm một thần vật làm trận nhãn là có thể mở ba vực giới khác?
Côn Ngô Thần Thụ suy nghĩ một lát, liền cười nói:
- Trên lý luận là như thế, nhưng đầu tiên ngươi chạy đi đâu tìm nhiều nguyên khí như thế? Nguyên khí hóa dịch phía dưới nhìn thì đồ sộ, nhưng trên thực tế không tồn tại bao lâu. Tiếp theo ngươi đi đâu tìm thần vật hóa thành trận nhãn? Ít nhất cũng phải là thần vật cùng cấp bậc với Phượng Hoàng Chân Hỏa. Loại vật này cả đời có thể gặp một thứ là may mắn nhất đời rồi.
Trong lòng Lý Vân Tiêu im lặng, thở dài một hơi, ánh mắt đầy tinh quang, nói:
- Ta trước kia cảm thấy Thiên Vũ Đại Lục nằm trong lòng bàn tay, hiện tại mới biết được chính mình mình nhỏ bé và ếch ngồi đáy giếng. Nếu Phượng Hoàng Chân Hỏa cùng Giới Thần Bi đều bị ta đoạt được, ta nghĩ trên đời còn có thần vật khác sẽ bị ta đoạt được.
Vào lúc này trận pháp phía dưới đã thành hình, không nhìn thấy cuối cùng, cả mặt đất sinh ra sinh cơ bừng bừng, nhưng mà tất cả đều là hỏa nguyên tố nhảy múa, giống như vô số tinh linh đang nhảy múa bên dưới.
Loại cảm giác này làm cho Lý Vân Tiêu cũng cảm thấy thoải mái, đặc biệt là linh hồn hỏa diễm sâu trong đáy lòng đã dung làm một thể với hỏa vực.
- Ly hỏa chi tinh thật tinh khiết, chậc chậc.
Côn Ngô Thần Thụ không ngừng há miệng, khẩn cầu:
- Đặt ta vào trong hỏa chi vực giới đi, hấp thu ly hỏa tinh hoa ta có thể trưởng thành nhanh hơn. Ngươi lần trước rút hồn lực của ta, xem như thiếu nợ ân tình của ta, hiện tại trả đi.
Lý Vân Tiêu mỉm cười, Côn Ngô Thần Thụ tuy đã sống vô số tuế nguyệt, nhưng vẫn giống như tiểu hài tử. Hắn buông tay ra, Côn Ngô Thần Thụ lập tức từ không trung rơi xuống, thời điểm gần mặt đất thì vô số rễ cây tỏa sáng đâm vào mặt đất, rất nhanh trên mặt thụ linh đầy thích ý.
Trong lúc này thần thức của hắn khẽ động, lộ ra ánh mắt mừng rỡ, lẩm bẩm:
- Tu Di Sơn mở ra sao? Hừ, vực giới khởi động hoàn toàn cần một ít thời gian, mặc dù mở ra, cũng phải chờ ta đi ra rồi nói sau!
Thân ảnh của hắn khẽ động, linh hồn hiển ảnh không ngừng thi triển Đại Giới Thần Quyết. Bản thể của hắn xuất hiện trên mặt đất, ngồi xếp bằng xuống bắt đầu thi triển pháp quyết, một ký hiệu cổ quái hiện ra.
Thái Âm Bảo Kính trên không trung tỏa hào quang sáng ngời, phía trên có ký hiệu cổ quái giống như đúc tản mát hào quang sáng ngời.
Giờ phút này trên không thành Viêm Vũ đã truyền ra tiếng nổ lớn kinh người, trên không cả thành trì thỉnh thoảng chấn động, một quy tắc bao phủ khắp tòa thành, tất cả mọi người tâm thần đại chấn, bị lực lượng to lớn này làm rung động.
- Tất cả mọi người bình tĩnh, đây là điềm báo Tu Di Sơn mở ra! Hai đại không gian đang giáo giới, sẽ sinh ra chấn động không gian thật lớn, cũng không có gì nguy hiểm, không cần kinh hoảng!
Trên bầu trời có tiếng cường giả truyền tới, rất nhanh võ giả trong nội thành yên tĩnh lại, yên lặng cảm thụ lực lượng to lớn trong đó.
- Tu Di Sơn sắp mở ra, Vân thiếu vì sao còn chưa đi?
Đinh Linh Nhi vẻ mặt vẻ lo âu, nàng mấy lần thử tiến vào phủ thành chủ đều bị một lực lượng bài xích ra ngoài, không cách nào đi vào bên trong.
Bách Lý Công Cẩn cũng nhíu mày, nhìn qua phủ thành chủ nói:
- Dường như là một loại cấm chế rất mạnh, ngay cả ta cũng nhìn không ra mánh khóe. Nhưng mà Vân Tiêu đại sư không phải là không đúng mục, ta nghĩ hắn sẽ nhanh chóng đi ra thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.