Nhưng sau khi vào Chu gia Tần Như Tuyết chỉ bị nhốt trong phòng, không ai đến gặp nàng, nhục nhã nàng. Hành động Tần Như Tuyết mới biết Lý Vân Tiêu dùng lời hứa cực kỳ quý giá đổi lấy nàng bình an trong Chu gia.
Giờ phút này, khuôn mặt đẹp trai chồng lên ảo tưởng Tần Như Tuyết mơ mộng nhiều lần, nàng không kiềm được khóc toáng lên. Tần Như Tuyết khóc sướt mướt, càng lúc càng cảm thấy ấm áp, lạnh lẽo trong lòng dần bị xua tán.
Trên Thanh Loan chiến hạm hiện ra một sàn tàu chậm rãi giáng xuống dưới chân Tần Như Tuyết.
- Ừm!
Lý Vân Tiêu gật mạnh đầu nói:
- Chúng ta về nhà đi, từ nay không còn ai dám ăn hiếp nàng. Ai dám đụng vào một cọng tóc của nàng thì ta tru cửu tộc, giết cả nhà tên đó!
Mọi người biến sắc mặt.
- A!
Một câu nói thản nhiên chứa ma lực khiến người nghe lạnh thấu xương, toàn thân lạnh lẽo.
Tân Bì biến sắc mặt, gã là cao thủ Vũ Hoàng ngũ tinh, tâm tình sớm đến trình độ không hề bận lòng nhưng không hiểu sao câu nói bình thản kia làm nỗi lòng Tân Bì dao động.
Trong giọng nói chất chứa tang thương và coi rẻ, xem thiên hạ thương sinh như cặn bã, như nghiền con kiến, thật sự siêu nhiên, hờ hững. Trong thiên địa không còn gì, người nào đọng lại trong lòng hắn.
Biểu tình của Tân Bì dần trầm trọng. Ban đầu Tân Bì cảm thấy thiên phú của Lý Vân Tiêu không tệ, nhưng hắn chỉ là một thiếu niên. Bây giờ thiếu niên này cho Tân Bì cảm giác lạnh lẽo, cực kỳ nguy hiểm. Thiếu niên như thuốc nổ chôn sâu, sơ sẩy một cái tùy thời sẽ bùng nổ thịt nát xương tan.
Huỳnh Dương gia như vậy, Chu gia cũng suýt tan nát, vậy hoàng thất thì sao?
Tân Bì hoảng sợ con ngươi co rút, lòng đè nặng tảng đá lớn.
Đám người Chu gia biến sắc mặt, mắt đỏ ngầu tơ máu, hận không thể xông tới cắn nát Lý Vân Tiêu.
Chu Dương Tiêu lấy một túi trữ vật ném mạnh ra, gằn từng chữ:
- Đây là năm ngàn năm trăm vạn trung phẩm nguyên thạch! Trên Kim Ô lôi đài người Chu gia ta tự tay nghiền từng khối xương của ngươi!
Lý Vân Tiêu cười tủm tỉm nhẹ nhàng đi xuống sàn tàu, không thèm nhìn Chu Dương Tiêu cái nào, cất túi trữ vật đi.
Lý Vân Tiêu bước tới trước mặt Tần Như Tuyết, vươn tay ra, dịu dàng nói:
- Chúng ta về nhà đi.
Tần Như Tuyết khóc càng thương tâm hơn:
- Hu hu hu!!!
Tần Như Tuyết vươn ta ra, một bàn tay to vững chắc cầm lấy tay nàng, đưa nàng chậm rãi bước lên chiến hạm. Cảm giác hạnh phúc bao bọc toàn thân Tần Như Tuyết.
Chu Dương Tiêu tức điên:
- Ngươi...!
Lý Vân Tiêu coi rẻ làm Chu Dương Tiêu vừa rồi buông lời hăm dọa trở nên chẳng ra cái gì. Chu Dương Tiêu xấu hổ đỏ mặt như táo chín.
Tân Bì nhìn xung quanh, trầm giọng nói:
- Vân thiếu gia, còn điều kiện gì nữa không? Nếu không còn xin hãy mang chiến hạm này nhanh chóng rời đi.
Lý Vân Tiêu chắp tay:
- Ha ha, đa tạ Tân lão thành toàn!
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Ta chỉ lấy lại thứ thuộc về mình. Các vị, sau này còn gặp lại.
Lý Vân Tiêu cười tủm tỉm nhìn hướng đám người, lớn tiếng nói:
- Vương Thần huynh, đoạn thời gian này đa tạ quan tâm. Trình Phong đại nhân, Mặc Địch đại nhân, đa tạ quan tâm. Bách Lý Công Cẩn đại sư, đa tạ quan tâm.
Vương Thần khách sáo chắp tay, mỉm cười, nhưng nghe đến mặt sau thì nụ cười đọng trên mặt gã. Vẻ mặt Áo Địch Già ngạc nhiên.
Trình Phong, Mặc Đinh nhướng mày, mắt lóe tia sáng, hé môi.
Bách Lý Công Cẩn sửng sốt, sau đó cười khổ.
Lý Vân Tiêu thấy rõ biểu tình của mọi người, hắn mỉm cười vẫy tay chào. Một lát sau ánh sáng trên Thanh Loan chiến hạm yếu bớt, chiến hạm hóa thành luồng sáng bay hướng chân trời.
Cặp mắt của trăm ngàn người nhìn chằm chằm Thanh Loan chiến hạm, mãi khi chiến hạm biến mất mới lấy lại tinh thần. Mọi người thở phào nhẹ nhõm, mỗi người biểu tình khác nhau, có ý tưởng riêng.
Chu Trường Phát nhìn đám người, lạnh lùng nói:
- Vương Mãng, Trình Phong, Mặc Địch, có phải các ngươi nên cho Chu gia ta một lời giải thích không?
Chu Trường Phát nhìn Bách Lý Công Cẩn, lạnh băng nói:
- Còn có Bách Lý đại sư, viên đan dược vừa rồi rốt cuộc là sao? Ta rất muốn biết thật sự.
Bách Lý Công Cẩn biến sắc mặt, tức giận quát:
- Chu Trường Phát, ngươi có ý gì? Chẳng lẽ nghi ngờ ta lén đổi đan dược hoặc hạ độc?
- Trường Phát đại nhân, đây là kế ly gián của tiểu tử này.
Một nam nhân bước ra từ đám người, bộ dạng nho nhã lịch thiệp.
Nam nhân chắp tay nói:
- Trước hôm nay ta chưa từng gặp qua người này, lúc gần đi hắn chào hỏi chẳng qua làm bộ làm tịch. Trường Phát đại nhân xin đừng trúng kế.
Nam nhân này là chủ của Mặc gia, Mặc Địch.
Tuy kế ly gián của Lý Vân Tiêu ấu trĩ nhưng người Chu gia đã tức giận đến mất lý trí, cộng thêm bây giờ là thời kỳ nhạy cảm trước lúc Tu Di sơn mở ra, bất cứ hiểu lầm nhỏ nào đều dẫn đến tai nạn lớn. Cho nên Mặc Địch phải nhanh chóng chạy ra giải thích.
- Đúng vậy! Tiểu tử này cố ý lẫn lộn sự việc để lấy lợi, khiến tứ đại thế gia chúng ta nghi ngờ lẫn nhau.
Trình Phong đứng ra nói:
- Bách Lý đại sư đức cao vọng vọng cũng bị tiểu tử này kéo xuống nước, thật đáng giận!
Chu Trường Phát siết chặt nắm tay, tức giận quát:
- Các ngươi có ý gì? Ý là ta bị trúng kế ly gián con nít này đúng không?
Mặc Địch, Trình Phong sửng sốt, sau đó im lặng không nói, lòng thầm oán trách: Chuyện rõ ràng như vậy ngươi còn muốn nói thẳng ra, không sợ mất mặt.
Mặc Địch, Trình Phong không dám tiếp lời. Chu Trường Phát là thái thượng trưởng lão của Chu gia, cao hơn hai người một bối phận. Mặc Địch, Trình Phong mặc dù là gia chủ của thế gia cũng không dám đụng chạm Chu Trường Phát. Huống chi Chu gia đang là núi lửa, lỡ chọc núi lửa phun hướng mình mới oan.
- Còn nữa, Vương Mãng, sao ngươi không đi ra nói gì?
Chu Trường Phát trừng mắt quát to:
- Trong thời gian này người Vương gia của ngươi mỗi ngày mười cao thủ luân phiên giám thị Chu gia ta, có phải các ngươi cũng chưa bao giờ quen tiểu tử kia không?
Một nam nhân mặc áo lụa thầm thở dài, nhìn hướng Vương Thần, gã nhếch môi cười khổ. Nam nhân buộc phải bước ra từ đám đông.
Nam nhân cung kính giải thích rằng:
- Trường Phát đại nhân, đúng là chúng ta quen Lý Vân Tiêu nhưng chỉ giao dịch với hắn, cụ thể tình huống thế nào thì Ngọc Sơn công tử, Nguyên Hạo đại sư công hội Thuật Luyện Sư rõ ràng. Trừ điều này này không còn liên quan gì nữa.
Chu Trường Phát hừ lạnh một tiếng:
- Hừ! Hay cho câu không còn liên quan gì!
Chu Trường Phát bỏ qua Vương Mãng, quay sang nã pháo vào Bách Lý Công Cẩn:
- Bách Lý đại sư, ta kính trọng đại sư là hội trưởng công hội Thuật Luyện Sư, Thuật Luyện Sư lục giai hoàng giai, ngạo thị ba nước Nam vực. Nhưng viên đan dược vừa rồi có mấy vạn người nhìn, Lý Vân Tiêu tuyệt đối không thể giở trò trước bao gặp mắt. Ta muốn biết đây rốt cuộc là chuyện gì?!
Mặt Bách Lý Công Cẩn lạnh băng, đôi mắt lạnh lõe. Bách Lý Công Cẩn ở trong Hỏa Ô đế quốc nhiều năm, chưa từng có ai dám chất vấn lão thế này, huống chi ngay trước mặt hàng vạn người, không chừa chút mặt mũi cho lão.