Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 3795: Cuộc chiến cuối cùng (1)




Vi Thanh lạnh lùng nói:
- Ngươi phải nhớ không được hành động theo cảm tính, hi sinh kéo dài thời gian của Lục Sí, hòa hoãn xung đột cho Viêm Võ thành trước cuộc chiến là do bọn họ tự nguyện lựa chọn. Hơn nữa cuộc chiến lớn như vậy đương nhiên phải có người hi sinh. Mạng của người Thiên Vũ giới là mạng, mà hơn mười vạn Ma tộc vừa chết cũng là mạng!
Lý Vân Tiêu thở dài nói:
- Ta hiểu được, các ngươi về Viêm Võ thành trước, ta sẽ theo sau.
Tiểu Hồng nói:
- Ta lưu lại!
Lý Vân Tiêu cự tuyệt:
- Nàng đi theo Vi Thanh, không được cãi lời!
Tiểu Hồng mấp máy môi, nhưng vẫn nghe lệnh xoay người đi theo Vi Thanh bọn họ.
Lục Sí nhìn thiên không thành lơ lửng phía chân trời, ánh mắt lóe ra, đột nhiên khen ngợi:
- Trận pháp thật có ý tứ đâu!
- Có thể nhận được lời khen ngợi của Ma Chủ, tại hạ vô cùng vinh hạnh!
Một thanh âm quen thuộc truyền tới, Lý Vân Tiêu kinh ngạc nhìn lên, chỉ thấy trên một tòa thiên không thành, một người đang khoanh tay mà đứng, khuôn mặt điềm tĩnh, chính là Vương Tọa Đằng Quang.
Lục Sí nói:
- Đây là trận pháp do ngươi bố trí? Tuy thực lực thấp kém, nhưng trận đạo đích xác là có thủ đoạn, là một nhân tài.
Đằng Quang mỉm cười nói:
- Dốc hết sở học bình sinh của tại hạ, ngộ ra mười ba tuyệt sát trận, giẫm thiên tinh địa sát chi vị, trực tiếp lấy mẫu chu thiên tinh đấu lực, cùng Ma Chủ đại nhân một trận chiến.
- Ha ha ha.
Lục Sí cười như điên, nói:
- Trận này quả thật không tệ, nhưng muốn chiến với ta, nói giỡn!
- Vậy sao? Ma Chủ đại nhân không khỏi quá tự đại.
Đằng Quang mỉm cười vung tay, nhất thời một mảnh quyết ấn rơi rụng, bắn vào mười ba thiên không đảo.
Nhất thời trên đảo thần quang hiện ra, từng đạo quang trụ phóng lên cao. Mỗi đảo cũng có mười ba quang trụ, tạo thành từng tòa tiểu tuyệt sát trận.
Trong khoảnh khắc trên trăm đạo thanh quang xuyên thấu bầu trời, nguyên bản trời quang mây tạnh lại biến hóa ra chu thiên tinh thần, chiếu rọi mặt đất.
Lục Sí chỉ cảm thấy cả người bị kiềm hãm, lực lượng mơ hồ bị một cỗ tinh lực tuyệt cường áp chế.
Xung quanh hắn phảng phất như có ngàn vạn tinh tú lóe sáng.
Đồng tử Lục Sí co rụt lại, nhìn chằm chằm tinh mang, không khỏi khen:
- Giỏi lắm, nhưng đáng tiếc đối thủ của ngươi là ta!
Ngàn vạn tinh mang giống như mưa to trút xuống, đánh thẳng lên người Lục Sí, nhưng khi tới khoảng cách ngoài tam xích đã bị ma quang ngăn trở, khó thể tới gần.
Sắc mặt Đằng Quang khẽ biến, lộ ra kinh hãi. Tuy rằng đoán được không thể đánh chết Lục Sí, nhưng không nghĩ tới thậm chí cũng không thể va chạm vào thân thể hắn.
Không khỏi âm thầm lắc đầu, tu vi của Lục Sí đã đạt tới trình độ mà hắn khó thể lý giải, nhất thời liền cảm giác mình vô cùng nhỏ bé.
Tay phải Lục Sí chộp tới, A Hàm Trảm Cốt đao hiện ra trong tay, lạnh lùng nói:
- Nếu không còn chuẩn bị tiếp theo, các ngươi có thể an tâm đi đi!
Đằng Quang giơ tay chỉ lên trời, nói:
- Chỉ còn một chiêu cuối cùng này, lấy thiên tinh lực kíp nổ mười ba tuyệt sát trận. Trong mười ba tòa phù không thành đều ẩn chứa trận pháp lực rất mạnh, dùng hết chiêu này, chẳng biết có vào được tầm mắt của Ma Chủ hay không.
Đồng tử Lục Sí co rụt lại, liền nhìn thấy mười ba phù không đảo bắn ra hào quang rực rỡ, giống như mười ba đóa quang liên khổng lồ huyền giữa không trung.
Đồng tử Lý Vân Tiêu mở to, tùy ý cho quang mang đâm vào hai mắt của hắn, giống như một thanh đao chui vào đâm thẳng trái tim.
Ánh mắt hắn mở lâu, biến thành một mảnh đỏ bừng, có ánh huỳnh quang chớp động không thôi.
- Oanh long long!
Một tiếng nổ kinh thiên động địa truyền tới từ trên bầu trời Hồng Nguyệt thành, chói lọi như thái dương, chiếu sáng cả đại địa.
Thanh quang bao phủ, Lý Vân Tiêu lẳng lặng đứng trên bầu trời, cũng không hề nhúc nhích, tùy ý cho dư ba cường đại trùng kích đụng chạm thân thể hắn.
Mười ba thành trì nổ tung, toàn bộ người bên trong đều vẫn lạc.
Nhưng trận lực cuồn cuộn không dứt, kéo dài khuấy động toàn bộ vùng đất, cùng tinh tú trên trời chiếu sáng lẫn nhau, chân khí cuồng bạo đánh chết toàn bộ cường địch trong phạm vi bao phủ.
Quanh thân Lục Sí có xiềng xích uốn lượn, tùy ý cho chân khí kinh khủng kia đập vào nhưng không thể đánh vỡ tinh vân kết giới của hắn.
Ước chừng qua nửa nén nhang lực lượng nổ bạo mới dần dần bình ổn trở lại.
Cả Hồng Nguyệt thành đã hóa thành một mảnh hoang vu, hố sâu khổng lồ lan tràn suốt mấy ngàn dặm.
Hồng Nguyệt thành, tòa thành trì độc lĩnh phong tao từng tranh bá thiên hạ, từ nay về sau vĩnh viễn chỉ lưu lại trong sử sách.
Lục Sí thu lại xiềng xích, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lý Vân Tiêu, xuy nói:
- Còn có chuẩn bị gì nữa, cùng nhau thi triển ra đi, cho ta xem thử hiện tại Thiên Vũ giới rốt cục thay đổi lợi hại như thế nào.
Sắc mặt Lý Vân Tiêu bình tĩnh, không có bất kỳ diễn cảm, làm tư thế nói:
- Mời!
Hắn lập tức xoay người, tay không xé rách không gian bước vào bên trong.
Không gian bị xé mở dần dần thành lớn, chiếm cứ nửa không trung.
Lục Sí cười lạnh, theo sát mà vào.
Hắn biết chờ đợi hắn tất nhiên là lực lượng mạnh nhất Thiên Vũ giới, nhưng lòng tự tin tuyệt đối khiến cho hắn không hề sợ hãi.
Hai người một trước một sau, chỉ một lát đã xuyên qua không gian, xuất hiện trên bầu trời Viêm Võ thành.
Giờ phút này bên trong thành một mảnh sát khí, dưới ánh mặt trời chiếu sáng, binh khí lãnh mang bao trùm toàn thành.
Ánh mắt Lục Sí đảo qua, lướt tia kinh hãi, nhịn không được gật đầu khen:
- Không sai, nơi đây quả thật không sai!
Lý Vân Tiêu thản nhiên nói:
- Làm phần mộ của Ma Chủ đại nhân, tự nhiên phải tuyển địa phương tốt nhất của Thiên Vũ giới.
- Hừ, ba hoa có thể cứu vãn tính mạng của ngươi sao?
Lục Sí phất tay cười, khí thế như chỉ điểm giang sơn, nói:
- Có thủ đoạn gì cứ việc sử dụng ra, sau khi bổn tọa tận hứng là lúc chung kết của các ngươi.
Trong mắt Lý Vân Tiêu chợt lóe sát khí, vung tay lạnh giọng nói:
- Nếu Ma Chủ đại nhân cũng xuất thân từ Thiên Vũ giới, vậy cũng nhận biết trận này?
Tay phải hắn nâng lên, nhất thời trong Viêm Võ thành lóe sáng quang mang, hoàn cảnh xung quanh tùy theo biến hóa, ném ra đại lượng quang cầu lóe sáng trên không trung.
Mỗi đạo quang cầu phảng phất như có lôi điện lưu động, hóa ra thân ảnh, là đại trận do chín trăm người biến thành!
Trận thế dung nhau, sát khí tận trời, trên bầu trời hiện lên dị tượng niết bàn đối ứng. Trong tường hòa mang theo sát khí, trong sát khí lại hòa lẫn an bình.
Lục Sí trợn mắt:
- Đại Vãng Sinh Cực Lạc trận?
- Đúng vậy!
Một đạo quang cầu hóa thành một người, thân hình cao lớn khôi ngô, toàn thân xanh đen, trên đầu có song giác kim ngân.
Chính là Linh Mục Địch biến hóa ra Họa Đấu chân thân, cao giọng nói:
- Minh chủ, ngươi hãy lui ra sau nghỉ ngơi, giao thằng nhãi này cho chúng tôi xử lý!
Lý Vân Tiêu gật đầu, thân ảnh chợt lóe đã hóa thành lưu quang bay xuống bên trong thành.
Đinh Linh Nhi vội vàng đi tới, lấy ra vài viên đan dược đưa qua:
- Vân Tiêu đại ca, nhanh chóng khôi phục thể lực.
Lý Vân Tiêu liếc mắt nhìn đan dược, cầm lấy nuốt vào, không khỏi thoáng kinh ngạc. ---------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.