Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 3776: Bị trọng thương




Nam tử trầm giọng nói:
- Xem bộ dáng là như vậy! Hơn nữa bọn hắn chỉ còn con đường chém vỡ không gian, nếu không sẽ bị hao tổn chết ở bên trong. Nếu là ta, chỉ sợ cuối cùng cũng lựa chọn con đường này.
Hắc bào nhân gật đầu nói:
- Ngọn lửa màu xanh trong tay Viện thập phần đáng sợ, không kém hơn Băng Sát Tâm Diễm, không biết là ngọn lửa gì!
Người của Thánh Ma thế gia đều lắc đầu, không ai nhận ra.
Chỉ thấy Hoàng Tuyền Minh Hỏa cùng Băng Sát Tâm Diễm dung hợp thành một, nháy mắt hóa thành một thanh hỏa nhận khổng lồ, theo Viện khống chế chém thẳng về phía trước.
- Oanh long!
Hỏa nhận nháy mắt cắt qua tận trời, trực tiếp xuyên vào bên trong.
- Oanh long long!
Cả không trung run rẩy kịch liệt,một phân thành hai, giống nhu tấm thép bị sức mạnh cuồn cuộn khủng bố chém mở.
Sắc mặt Viện vô cùng ngưng trọng, nhìn chằm chằm không trung đang chậm rãi phân tách làm đôi, tuyệt không dám phân tâm.
- Chư vị cẩn thận!
Lý Vân Tiêu đột nhiên hét lớn, quát:
- Tất cả lập tức phòng ngự!
Hắn là người đầu tiên nhận thấy được nguy hiểm, vội vàng hoành kiếm trước người, ngay lập tức hóa ra một đạo kết giới bao phủ quanh thân.
- Oanh long!
Không trung nháy mắt sụp đổ, gió lốc khủng bố không hề dấu hiệu đem mọi người cắn nuốt đi vào.
Thật nhiều Ma tộc lập tức không còn bóng dáng, mặc dù là tiểu Hồng bọn họ cũng run lên, vội vàng thi triển thần thông bảo vệ chính mình.
Sắc mặt Lý Vân Tiêu vô cùng khó xem, lực lượng không gian phong bạo lớn hơn dự đoán của hắn, đã mạnh hơn Thiên Vũ giới gấp mười lần, hơn nữa tựa hồ phi thường phức tạp.
- Đi vào trong kiếm giới của ta, đừng rời ra ngoài!
Lý Vân Tiêu đem ma khí rót vào trong kiếm, nháy mắt rút đi hai phần ba lực lượng đem kiếm giới mở rộng bảy tám lần.
Ma tộc đứng cách hắn không xa đều nỗ lực nhích lại gần hắn.
Có người rốt cục chống đỡ không được, kêu thảm một tiếng đã bị gió lốc cuốn đi ném vào vực sâu vô biên vô hạn.
Chỉ có số ít vận khí tốt thoát được vào trong kiếm giới của hắn, nhẹ nhàng thở ra, thần sắc cảm kích.
Viện cùng Vi Thanh đều vội vàng làm ra kết giới tận khả năng hấp thu những người đứng xung quanh mình vào bên trong bảo hộ.
Lúc này Tranh vô cùng hối hận, dưới thần thức điều tra đã có ít nhất hơn phân nửa Ma tộc nháy mắt bị cuốn vào trong gió lốc không còn bóng dáng.
Thánh Ma điện, thủy kính biến thành hắc ám, không còn nhìn thấy được gì bên trong.
Nam tử trầm mặt, cười lạnh nói:
- Đây là do chính bọn hắn muốn chết, trải qua trận gió lốc ít nhất chết bảy tám phần, còn lại không đáng để lo. Chúng ta đi, trực tiếp đi nhặt xác!
Toàn bộ hóa thành độn quang nối đuôi nhau rời khỏi đại điện bay về một phương hướng.
Ngay sau đó những Ma tộc khác xung quanh đại điện đều nhận được tin tức.
Thật nhiều Ma tộc bay lên, chừng trên vạn người, đi theo sát những cường giả Thánh Ma thế gia rất nhanh biến mất quanh đại điện.
Nam tử cùng hắc bào nhân chính là hai gã Thánh Ma trong Thánh Ma thế gia – Bách cùng Thư, cũng là người đứng đầu trong mười bảy thế gia.
Bách chính là chủ sự, nói:
- Đấu thú trường cách chỗ chúng ta khá xa, chư vị nhanh một chút, đừng để bọn hắn chạy thoát!
Thư cười nói:
- Nói đùa sao, nơi này là Cổ vực, không có tinh đồ cùng truyền tống trận có thể trốn đi nơi nào? Nếu xé rách không gian sẽ sản sinh ma nguyên dao động cường đại, chúng ta chỉ cần tới gần là có thể cảm nhận được!
Bách vừa nghe cảm thấy cũng đúng nên không lên tiếng.
Giờ phút này đám người Lý Vân Tiêu đang trải qua cảnh tượng thật đáng sợ, thật nhiều Ma quân đều bị dập nát trong không gian gió lốc, rất nhiều người dù mạnh mẽ đối kháng nhưng vẫn bị cuốn đi,không còn lưu lại chút chân khí nào.
Chỉ có những ai tránh trong kết giới còn có chút người có vận khí tốt, thừa cơ liên thủ bày ra kết giới nên còn một chút người vẫn tồn tại.
Vài giờ sau rốt cục nhìn thấy ánh sáng, tất cả mọi người đều bị ném ra ngoài.
- Oanh!
Cả vùng đất chấn động, không ít thân ảnh từ trong khe không gian bay ra, ngã lăn dưới đất.
Có chút người vốn đã bị thương nặng, bị vung ra ngoài lập tức nổ tung biến thành ma khí tản ra tứ tán.
Sắc mặt Viện âm trầm, mọi người mặt xám như tro tàn, ngẩn người nhìn chằm chằm vào khe không gian, hi vọng bên trong vẫn còn tiếp tục ném người ra ngoài.
Nhưng sự thật tàn khốc, bởi vì khe không gian không bao lâu sau đã tự mình khép lại, không còn người nào xuất hiện.
Trong lòng Tranh khẽ run, thần thức quét khắp nơi, lần này trải qua không gian gió lốc chỉ còn sống sót hơn ba trăm người, chết bảy tám phần mười!
Thân thể Ma tộc là do ma khí ngưng tụ, không phải huyết nhục, nếu không Tranh phải hộc máu đương trường.
Mặc dù là vậy hắn vẫn cảm thấy áp lực dị thường, nhịn không được trên mặt tràn đầy đau xót.
Trong hơn ba trăm người sống sót, còn có người bị thương, hơn nữa trọng thương không ít.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không ai dám nói chuyện.
Vi Thanh không nhịn được nói:
- Tuy rằng sống chết có mạng, nhưng kiểu chết này không khỏi quá uất ức!
Viện lạnh giọng nói:
- Cổ vực! Lục Sí! Ta nhất định phải giết các ngươi!
Trong lòng Lý Vân Tiêu vừa động, kiên định nói:
- Đúng! Chúng ta nhất định phải tiêu diệt Cổ vực, giết Lục Sí báo thù cho mọi người!
Đây là thời điểm sĩ khí hạ thấp nhất, cảm xúc bi quan cùng tuyệt vọng dễ dàng lan tràn. Trực tiếp đem toàn bộ cừu hận chuyển qua người Cổ vực, đây là một cách ngưng tụ sĩ khí, làm cho mọi người đều cùng chung mối thù.
Quả nhiên, hơn ba trăm người thần sắc tức giận muốn đi tìm người Cổ vực liều mạng một trận.
Tranh nói:
- Chư vị điều tức ngay tại chỗ, nhanh chóng khôi phục lại. Kế tiếp có lẽ còn có một trận đánh ác liệt đang chờ chúng ta!
Không cần hắn nói mọi người đã lập tức ngồi xuống điều tức, không ít người thương thế quá nặng đều đang mạnh mẽ nhẫn nhịn, sức chiến đấu hầu như không còn.
Lý Vân Tiêu lo lắng nói:
- Nếu người Cổ vực sớm gài cạm bẫy, ta sợ sẽ có chuẩn bị tiếp theo, mọi người ở lại đây điều tức không khỏi nguy hiểm vô cùng.
Tranh nói:
- Chúng ta còn biện pháp nào? Nơi này là Cổ vực, bọn hắn có ưu thế sân nhà. Nếu chúng ta không có tinh đồ, căn bản không thể tìm phương vị, chỉ có thể chờ ở đây thôi.
Lý Vân Tiêu suy nghĩ cũng đúng, không phản bác, gật đầu điều tức.
Mỗi người đều biết vận mệnh kế tiếp sẽ thập phần bi thảm, cho nên ai cũng giành giật từng giây từng phút, không dám lãng phí thời gian.
Nửa ngày sau Lý Vân Tiêu cùng Viện mở bừng mắt, hai người lập tức cảm ứng được có chân khí cường đại đang tới gần.
Sắc mặt Viện đại biến hỏi:
- Ngươi cảm giác thế nào?
Lý Vân Tiêu khẽ lắc đầu nói:
- Chỉ sợ phải trên vạn người!
- Cái gì?
Bởi vì nghe động tĩnh, mọi người đều tỉnh lại, nghe được lời nói của hai người sắc mặt như tro tàn.
Lý Vân Tiêu nói:
- Chư vị không cần hoảng, nếu chúng ta đã chuẩn bị liều mạng, xấu nhất cũng chỉ là chết mà thôi, có gì sợ hãi.
- Không sai! Lý đại nhân nói đúng, xấu nhất chỉ là chết mà thôi. Ba ngàn người xuất chinh còn chưa gặp địch nhân đã chỉ còn lại ba trăm người. Chư vị đều xem như may mắn, còn có gì phải sợ! ---------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.