Lý Vân Tiêu cười mắng:
- Nói bậy bạ cái gì, hôm nay ta mới thấy thứ này!
Vi Thanh lạnh lùng nói:
- Vậy tại sao nó chỉ nhìn ngươi chằm chằm, xem bộ dáng quyết tâm ăn ngươi?
Lý Vân Tiêu buồn bực nói:
- Ngươi hỏi ta thì ta biết hỏi ai?
Hắn mới nói xong bạch tuộc nhúc nhích, trăm xúc tu quất bốn phương tám hướng, khai chiến với mọi người.
Bùm!
Lý Vân Tiêu lắc người, mặt đất dưới chân bị một xúc tu đập thủng cái lỗ to cỡ nắm tay.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Vô số xúc tu đánh bốn phương tám hướng, mặt đất trở nên gồ ghề, tuy thanh thế làm cho người ta sợ hãi nhưng cái hố lớn nhất chỉ cỡ dưa hấu.
Từ đó thấy được trong điện cứng rắn không giống bình thường.
Có người khinh thường hừ lạnh:
- Con bạch tuộc này bị điên sao, muốn đấu với tất cả chúng ta?
Người đó bắt đầu phản kích, một tay chém nhát đao vào xúc tu đập tới gần.
Xoẹt!
Nhiều người tấn công xúc tu, chặt đứt xúc tu.
Nhưng khoảnh khắc xúc tu đứt thì nhiều mực đen phun ra, mực nước hóa thành lưới phô thiên cái địa đổ xuống.
- Ấu trĩ!
Mọi người vội vàng biến hóa chiêu thức lao vào lưới đen. Nhưng tất cả ma khí đụng vào cái lưới thì xuyên qua, không làm rách lưới được.
Con bạch tuộc chu môi hút hết công kích đầy trời vào bụng rồi phun ra hàng trăm cái lưới to.
- Bà nội nó, chuyện gì vậy!?
Mọi người luống cuống, không thể công kích cái lưới to được, nó trực tiếp xuyên thấu công kích ập vào mắt, trói nhiều Ma tộc lại.
Mọi người vùng vẫy, chợt thấy những cái lưới to như tác động vào nhau chậm rãi kết thành một thể. Nguyên đại điện rậm rạp lưới ma, mọi người, bao gồm Lý Vân Tiêu đều bị lưới trói chặt.
Lý Vân Tiêu nhìn kỹ thì lưới đen là ma khí ngưng tụ thành, có chất dính rất mạnh, khi chúng dính vào người thì không thoát khỏi được.
Nhưng loại lưới này dường như chỉ có tác dụng bắt giữ chứ không thể phong tỏa ma nguyên của Lý Vân Tiêu, nếu cần thiết thì tùy thời có thể tấn công, nhưng rất khó nhúc nhích.
Vi Thanh cũng thử, phát hiện lực lượng ma nguyên không bị ngăn cản thì mới bình tĩnh lại. Mắt Vi Thanh hấp háy giao lưu tới Yết, tham khảo dùng Âm Dương Nhị Khí Bình có thể thu những cái lưới lại không?
Yết nói không biết, bảo năm mươi và năm mươi phần trăm.
Đám Thương Quân, Chỉ cũng treo trong lưới, mọi người tuy kinh hoàng nhưng không sợ, vì một con bạch tuộc không thể diệt sạch cả đám.
- Đồ ngu, ngươi muốn làm gì?
Thương Quân trầm giọng quát:
- Có người ở sau lưng sai khiến ngươi?
Bạch tuộc không biết nói, miệng phát ra tiếng ục ục không biết đang nói gì.
Trán bạch tuộc nhô ra một cục đá to đen thui tỏa ánh sáng dịu dàng.
Cục đá to như hình người tĩnh tọa, giống y như thật không ngừng chuyển động trước cái trán của bạch tuộc.
Đám người xoe tròn mắt nhìn, kinh kêu:
- Hóa Lân Ma Cốt!
Nhưng Hóa Lân Ma Cốt này rất quỷ dị, không chỉ hơi thở siêu mạnh còn lấp lóe linh quang như có sự sống.
- Đây là...
Người Chỉ rung mạnh, hét lên:
- Ma Lâm Ngọc, đây là Ma Lâm Ngọc!
- Cái gì? Di hài Thánh Ma!?
Mọi người biến sắc mặt nhìn ma thạch hình người, ngơ ngẩn lơ lửng trên lưới không biết nên làm sao.
Lý Vân Tiêu cau mày, ma thạch hình người này dường như khác hẳn với Ma Lâm Ngọc, nhưng Chỉ đã thấy Ma Lâm Ngọc rồi, không thể nhìn lầm. Chẳng lẽ Ma Lâm Ngọc có hình dạng khác nhau?
Đang lúc Lý Vân Tiêu thắc mắc thì một luồng ma quang xẹt qua cắt đứt suy nghĩ của hắn.
Chỉ không kiềm được ra tay, bay vọt lên chộp hướng ma thạch hình người.
Nhưng Chỉ còn treo trên cái lưới, chưa vùng thoát khỏi lưới trói buộc, chỉ có thể kéo theo lưới to lao lên.
Đột nhiên ma thạch hình người lóe linh quang chói lòa, vươn một tay ra bắt ấn đánh vào Chỉ.
- Cái gì?!
Biến cố khiến mọi người hết hồn.
Chỉ cũng hoảng, gã không chút đề phòng, vội vàng chuyển chộp thành chưởng va chạm vào chưởng của ma thạch hình người.
Bùm!
Một đoàn ma quang nổ tung, Chỉ bị đánh bay ra ngoài. Bạch tuộc lại phun ra một đoàn ma quang hóa thành lưới đen mảnh hơn hoàn toàn bao trùm Chỉ.
Ma thạch hình người ra tay xong một tay bắt ấn biến đổi ấn quyết, trạng thái bắt đầu hóa linh. Trước bao cặp mắt nhìn nó biến thành hình dạng nam nhân.
Nam nhân khuôn mặt bình thường, có đôi sừng, đôi mắt lạnh băng. Nam nhân từ từ quét mắt qua mọi người, khóe môi cong lên nụ cười tà dị khiến người khó chịu.
Người Vi Thanh run lên, giọng Yết điên cuồng vang trong cơ thể gã:
- Hóa linh! Là Hóa Lân Ma Cốt trực tiếp hóa linh thành ma!
Vi Thanh giật mình kêu lên:
- Thế này cũng được? Vậy thực lực của ma này...
Yết trầm giọng nói:
- Rắc rối to, người này khi còn sống ít nhất là đẳng cấp Ma Tôn, mới rồi nghe Chỉ nói thì rất có thể là Thánh Ma.
Vi Thanh biến sắc mặt, kinh hoàng vội truyền tin tức này cho Lý Vân Tiêu, hai người cùng giao lưu.
Lòng Lý Vân Tiêu tràn đầy bức bối và cay đắng, lúc nam nhân này hiển hiện thì ánh mắt cố ý vô tình liếc hướng hắn.
Mọi người cảm thấy đó là động tác vô tình nhưng Lý Vân Tiêu cảm nhận rõ ràng tuyệt đối là cố ý, chắc chắn ma này phát hiện Thánh Băng Ngọc hoặc Ma Lâm Thạch trong cơ thể hắn.
Lý Vân Tiêu thầm cảnh giác, báo cho Vi Thanh phải cẩn thận.
Chỉ vùng vẫy trong lưới ma rậm rạp thò cái đầu ra, tức giận quát chói tai:
- Ngươi là ai?!
Khóe môi ma cong lên, cười khùng khục:
- Mới rồi ngươi đã nói, ta là Ma Lâm Ngọc.
Chỉ giật mình hét chói tai, biểu tình kinh hoàng:
- Ma Lâm Ngọc! Ngươi quả nhiên là Ma Lâm Ngọc biến ra!
Các Ma tộc cũng hết hồn, xoe tròn mắt nhìn nam nhân, khuôn mặt thẫn thờ.
Nam nhân cười khẽ, liếm môi dưới, cười quái dị:
- Mới đi ra đã có nhiều đồ bổ bồi bổ cho ta, chắc không lâu sau sẽ phục hồi đến Thánh Ma.
Nam nhân lắc người đạp trên đầu bạch tuộc, hai tay ôm ngực lạnh lùng nhìn mọi người, ánh mắt lướt qua từng người:
- Ăn ai trước đây?
Người nào bị ánh mắt của nam nhân nhìn đều cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, tay chân tê dại.
Chỉ cố nén lòng lạnh lẽo đột nhiên quát to:
- Người này là tu vi nửa bước Thánh Ma! Mọi người hợp sức công kích đi, không thì sẽ chết ở đây!
Chỉ vùng vẫy kịch liệt, bất chấp trên người còn dính nhiều lưới mỏng dẫn đầu lao lên trước.
Các Ma tộc khác cũng liều mạng vùng vẫy.
- Ha ha ha! Buồn cười, hợp sức thì khỏi phải chết sao?
Ma Lâm Ngọc bỗng vỗ đầu bạch tuộc, nó ăn đau hét to, chu dài cái mỏ.
Phụt phụt phụt!
Bạch tuộc phun ra nhiều mực nước bắn đi bốn phương tám hướng.
Thân thể bạch tuộc nhanh chóng rút nhỏ, dường như vì phun mực làm cơ thể nó rỗng tuếch.
Công kích của mọi người xuyên thấu qua những mực nước, bạch tuộc há mồm hút vào trong bụng, thân thể biến to mấy phần.
Mực nước phun ra rơi vào thân thể mọi người, dính chặt bọn họ.
Ma Lâm Ngọc cười to bảo:
- Ha ha ha! Con bạch tuộc này là ma biến dị cực kỳ đáng sợ, ta còn phải e ngại nó vài phần.
Ma Lâm Ngọc lắc người đáp xuống cạnh Chỉ, vỗ một chưởng.
Chưởng thế đánh tới trước mặt Chỉ thì bị Chỉ giơ đấm ngăn lại, nhưng vội vàng đón đỡ thì làm sao ngăn được một kích dốc hết sức của đối phương. ---------------