Phía trước là một quảng trường to lớn, quảng trường trống rỗng không có gì, rải rác nhiều xác Ma tộc nằm sấp trên mặt đất, đã mục nát nhiều năm.
Lý Vân Tiêu đăm chiêu quét mắt qua, đột nhiên hỏi:
- Nếu có tranh Phù Đồ là có thể lẩn tránh phần lớn nguy hiểm thì tại sao những người này chết ở đây?
Vi Thanh đáp:
- Hơn phân nửa là tự tàn sát nhau? Nếu có Hóa Lân Ma Cốt Ma Tôn cảnh thì ngươi và ta cũng sẽ giành cướp.
Lý Vân Tiêu ngẫm lại thấy cũng đúng.
Quảng trường dài mấy ngàn trượng, bốn phía có hành lang kéo dài, nếu không có Yết quen thuộc chỗ này thì dễ bị lạc.
- Ủa?
Chợt có tiếng kêu nghi hoặc vang lên:
- Hai ngươi hình như biết đường.
Hai người lập tức ngừng lại, bởi vì chạy quá nhanh nên họ trượt dài hơn mười trượng trên quảng trường.
Không gian trước mặt đung đưa một chút, một Ma tộc xuất hiện. Ma tộc cao to vạm vỡ, sau lưng cõng thanh kiếm to.
Hai người biến sắc mặt, ánh mắt trầm trọng:
- Thương Quân!
Ba người thành hình tam giác đứng yên không nhúc nhích, không có tiếng động.
Thương Quân lên tiếng phá vỡ tĩnh lặng, giọng lạnh lùng nói:
- Cởi áo đen ra.
Hai người không nhúc nhích.
Lý Vân Tiêu xì cười:
- Tại sao?
Thương Quân lấy làm lạ:
- A? Ngươi biết rõ bổn tọa là Ma Tôn còn dám chất vấn tại sao?
Ánh mắt Thương Quân lạnh băng bắn ra tia sáng lạnh muốn nhìn thấu khuôn mặt trong áo đen.
Lý Vân Tiêu nói:
- Không phải chất vấn, chỉ là tò mò.
Thương Quân tiến lên một bước, lạnh lùng nói:
- Không cho phép tò mò.
Lý Vân Tiêu cảm nhận uy nhiếp to lớn, hắn không muốn cứng rắn đấu với Thương Quân, thuận thế thụt lùi ra sau.
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Thế này hơi khinh người quá đáng.
Thương Quân cười khẽ:
- Biết thì tốt, đúng là khi dễ các ngươi, ai kêu các ngươi không đủ thực lực làm chi?
Rào rào!
Vi Thanh đột nhiên cởi áo đen xuống ném đi:
- Cởi đi, đừng xung đột với hắn.
Lý Vân Tiêu ngẫm nghĩ, cũng cởi áo đen xuống lộ ra khuôn mặt thanh tú, cười hỏi:
- Hiện tại ngươi vừa lòng rồi đi?
Con ngươi Thương Quân co rút, gã cười gật đầu nói:
- Không sai không sai, các ngươi có thể đi qua.
Dường như Thương Quân thật sự chỉ muốn xem mặt mũi hai người, gã nói xong đứng sang bên nhường đường.
Lý Vân Tiêu,Vi Thanh nhẹ gật đầu tiếp tục chạy nhanh tới trước.
Hai người không hỏi nhiều. Mỗi người đều có mục đích khác nhau, thực lực không bằng người ta vừa không muốn chuốc rắc rối thì đành phải làm theo quy tắc của người khác.
Nhưng mới chạy ra mấy bước Lý Vân Tiêu bỗng khựng lại, lắc mạnh biến hóa mờ ảo.
Một kiếm khí sắc bén đâm xuyên thân thể Lý Vân Tiêu bay ra từ trước ngực, kiếm khí đánh vào mặt đất phát ra tiếng nổ, hỏa hoa tung tóe.
Vi Thanh điếng người vội tạt xéo lùi ra mấy chục trượng, xoay người lại tức giận nhìn Thương Quân chằm chằm.
Một tay Thương Quân giơ đằng trước, hai ngón khép lại, kiếm khí vừa rồi bắn ra từ đầu ngón tay của gã.
Thân thể Lý Vân Tiêu bị kiếm quang xuyên thủng trở nên mơ hồ.
Cách xa mười trượng chợt lóe ma quang, Lý Vân Tiêu hiện hình.
Thương Quân thu tay về, khóe môi cong lên tràn đầy sát khí nhìn Lý Vân Tiêu chằm chằm:
- Có thể tránh một kích của bổn tọa thì quả nhiên có chút bản lĩnh.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng phun ra ba chữ:
- Tại sao?
Lửa giận cháy trong lòng Lý Vân Tiêu, hắn cực kỳ bực tức.
- Ha ha, có nên nói cho các ngươi biết tại sao không?
Thương Quân chớp chớp mắt, ngẫm nghĩ rồi cười nói:
- Nói cho các ngươi biết để tránh ai đó mơ hồ không rõ ràng. Bổn tọa đến Nguyên quận là vì giết ngươi, Lý Vân Tiêu.
Lý Vân Tiêu sửng sốt, giật mình hỏi:
- Cố ý giết ta?
Đầu óc Lý Vân Tiêu xoay chuyển nhanh, đối phương biết tên của hắn thì có vẻ đến có chuẩn bị.
Thương Quân cười gật đầu nói:
- Ta nhận được nhờ vả cố ý tới Nguyên quận giết ngươi.
Lý Vân Tiêu nói:
- Người có thể ủy thác ngươi chắc cũng là hạng phi phàm, cái giá cũng siêu cao.
Thương Quân mỉm cười nói:
- Đúng vậy, ngươi quả nhiên thông minh! Bằng hữu tốt của bổn tọa là Ma Viện, ngươi đã hiểu chưa? Trả cái giá gì thì ngươi không cần biết.
- Là Viện!
Lý Vân Tiêu, Vi Thanh giật nảy mình, biểu tình của hai người khác nhau.
Lý Vân Tiêu trầm ngâm rồi lộ vẻ hiểu ra. Vi Thanh hoang mang, không rõ tại sao Viện biết tung tích của bọn họ.
Thương Quân cười nói:
- Ta không cưỡng lại được thù lao Viện cho, nên hôm nay các ngươi phải chết. Nếu ngươi chịu tự sát thì ta sẽ tha cho bằng hữu của ngươi một con đường sống. Một người sống sót còn hơn cả hai cùng chết, hơn nữa chết tại đây sau mấy chục vạn năm hai người sẽ vào quầy triển lãm, bị Ma tộc khác dùng để hấp thu, tội tình gì?
Hai người sắc mặt âm trầm, không nói một câu. Không khí lạnh băng chuyển động giữa ba người.
Lý Vân Tiêu đột nhiên nói:
- Ta đã hiểu.
Thương Quân nhướng mày hỏi:
- Hiểu cái gì?
Khóe môi Lý Vân Tiêu cong lên, lạnh lùng nói:
- Ta đã hiểu Hóa Lân Ma Cốt đẳng cấp Ma Tôn trong Hành Lang Phù Đồ này từ đâu ra.
Thương Quân biến sắc mặt, nghe hiểu ý Lý Vân Tiêu giễu cợt, gã tức giận quát:
- Muốn chết!
Thương Quân vòng tay phải ra sau lưng rút cây kiếm to ra, kiếm khí dâng lên chém vào người Lý Vân Tiêu.
Hai tay Lý Vân Tiêu khép lại, sau lưng biến ra ba đầu sáu tay, hai tay cầm búa chém vào kiếm quang.
Bùm!
Lực lượng khủng bố nổ tung, Lý Vân Tiêu bị đánh lùi mấy chục trượng nhưng vẫn cầm rìu đứng thẳng, chỉ có sắc mặt hơi trắng.
Thương Quân xoe tròn mắt kinh kêu:
- A Lại Huyền Việt! Quả nhiên trên người của ngươi có lực lượng Ma Chủ, Viện không lừa ta!
Thương Quân xông lên, kiếm thế đại khai đại hợp, mỗi lần chém ra là trời sụp đất nứt, uy thế cực kỳ mạnh mẽ.
Lý Vân Tiêu không muốn cứng rắn đỡ, hắn cố gắng tránh né kiếm cương, bất đắc dĩ mới giơ búa đỡ.
Hai người đánh một trận, tuy Thương Quân chiếm ưu thế nhưng mãi chưa làm Lý Vân Tiêu bị thương.
- Sao có thể như vậy? Thực lực của ngươi...
Thương Quân giật mình kêu lên:
- Dường như lợi hại hơn Viện nói một chút.
Vi Thanh cũng hết sức giật mình, lúc ở Thương Huyền sơn thì Lý Vân Tiêu tuyệt đối không có lực lượng như vậy.
Yết cười khẽ:
- Tiểu tử này tiến bộ rất lớn, chắc trong thời gian này lại được nhiều cơ duyên.
Vi Thanh xụ mặt xuống, lòng nóng nảy bức bối, càng khát vọng Hóa Lân Ma Cốt hơn.
Vì ước hẹn có nạn cùng chịu lúc trước nên Thương Quân và Lý Vân Tiêu đánh nhau vài hiệp rồi Vi Thanh cũng tấn công.
Vi Thanh ngưng tụ ma khí ở đầu ngón tay, một tay vẽ vòng tròn kết ra một ấn ký điểm vào người Thương Quân.
Thương Quân vội giơ kiếm chém tan kết ấn, nhưng ánh sáng đen xẹt qua trước mắt, lúc gã mất tập trung thì hai tay Lý Vân Tiêu cầm búa chém xuống.
Bùm!
Búa chém vào người Thương Quân nhưng không đi tới được, cơ thể gã mơ hồ dần biến mất.
Búa chỉ chém vào tàn ảnh, Thương Quân đã thụt lùi mấy trượng, đứng giằng co với hai người.
Không khí yên lặng, ba người đứng không nhúc nhích.
Khuôn mặt Thương Quân tràn đầy tức giận, gã không ngờ không chỉ Lý Vân Tiêu khó chơi mà người đi cùng hắn cũng không yếu. ---------------